Trung Bộ Kinh - Majjhima Nikaya
35. Tiểu Kinh Saccaka
(Cūḷasaccaka Sutta)
Tên bài kinh được đặt theo tên nhân vật Saccaka một
người thích tranh biện. Bài kinh nầy gọi là tiểu kinh vì tiếp theo có bài kinh
dài hơn cũng liên hệ tới người nầy.
Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn ở tại Vesālī, rừng Ðại Lâm, tại giảng đường Trùng Các. Lúc bấy giờ Nigaṇṭhaputta Saccaka ở tại Vesālī tánh ưa luận chiến, biện luận thiện xảo, được số đông tôn kính. Vị này thường tuyên bố cho hội chúng ở Vesālī: "Ta không thấy một Sa-môn hay một Bà-la- môn nào, là vị Hội chủ, là vị Giáo trưởng, vị Sư trưởng Giáo hội, dầu tự cho là bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác, khi đối thoại với ta, không ai là không run sợ, không hoảng sợ, không khiếp sợ, không ai là không toát mồ hôi nách. Dầu ta có đối thoại với một cột trụ vô tình, cột trụ ấy khi đối thoại với ta cũng run sợ, cũng hoảng sợ, cũng khiếp sợ, huống nữa là một người thường".
Được Tôn giả Assaji trả lời là Đức Phật giảng dạy các hành là vô thường, các pháp là vô ngã, Saccaka tỏ ý thất vọng và muốn đi đến Đức Phật để có một cuộc tranh luận:
Rồi Nigaṇṭhaputta Saccaka với khoảng
năm trăm Licchavi vây quanh, cùng đi đến Ðại Lâm, giảng đường Trùng
Các.
Lúc bấy giờ một số đông các Tỷ-kheo đang đi qua lại giữa trời. Nigaṇṭhaputta Saccaka đến các Tỷ-kheo, sau khi đến, liền nói với các vị ấy:
-- Chư Tôn giả, nay Tôn giả Gotama ở đâu? Chúng tôi muốn yết kiến Tôn giả Gotama.
-- Này Aggivessana, Thế Tôn sau khi đi sâu vào rừng Ðại Lâm, đang ngồi dưới một gốc cây để nghỉ trưa.
.:Rồi Nigaṇṭhaputta Saccaka cùng với đại chúng Licchavi, sau khi đi sâu vào rừng Ðại Lâm, đến tại chỗ Thế Tôn. Sau khi đến Nigaṇṭhaputta Saccaka nói lên với Thế Tôn những lời chúc tụng, hỏi thăm xã giao rồi ngồi xuống một bên. Một số Licchavi đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên; một số Licchavi nói lên với Thế Tôn những lời chúc tụng, hỏi thăm xã giao rồi ngồi xuống một bên; một số Licchavi chấp tay vái Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên; một số Licchavi xưng tên họ của mình rồi ngồi xuống một bên; một số Licchavi im lặng ngồi xuống một bên.
Nigaṇṭhaputta Saccaka sau khi ngồi xuống một bên nói với Thế Tôn:
-- Tôi muốn hỏi Tôn giả Gotama một vấn đề, nếu Tôn giả Gotama cho phép tôi được hỏi.
-- Này Aggivessana, hãy hỏi như Ông muốn.
-- Tôn giả Gotama huấn luyện đệ tử như thế nào? Những bộ môn nào mà phần lớn Sa-môn Gotama giảng dạy được dành cho đệ tử?
-- Này Aggivessana, như thế này Ta huấn luyện đệ tử. Với những bộ môn này, phần lớn Ta giảng dạy được dành cho đệ tử: "Này các Tỷ-kheo, sắc là vô thường, thọ là vô thường, tưởng là vô thường, hành là vô thường, thức là vô thường. Này các Tỷ-kheo, sắc là vô ngã, thọ là vô ngã, tưởng là vô ngã, hành là vô ngã, thức là vô ngã. Tất cả hành là vô thường, tất cả pháp là vô ngã". Như vậy này Aggivessana, Ta huấn luyện các đệ tử. Các bộ môn như vậy, phần lớn ta giảng dạy được dành cho đệ tử.
-- Này Tôn giả Gotama, tôi có một ví dụ. Thế Tôn nói:
-- Này Aggivessana, hãy nói lên ví dụ ấy.
-- Như các hột giống, các cây cỏ này được lớn lên, được trưởng thành, được hưng thịnh là vì tất cả chúng đều y cứ vào đất, nương tựa vào đất. Nhờ vậy các hột giống, các cây cỏ này được lớn lên, được trưởng thành, được hưng thịnh. Tôn giả Gotama, như các công nghiệp nặng nhọc này được tạo tác, tất cả chúng đều y cứ vào đất, nương tựa vào đất. Nhờ vậy, các công nghiệp nặng nhọc này được tạo tác. Cũng vậy, này Tôn giả Gotama, như người này mà tự ngã là sắc, nhờ nương tựa sắc làm thiện sự hay ác sự; như người này mà tự ngã là thọ, nhờ nương tựa thọ làm thiện sự hay ác sự; như người này mà tự ngã là tưởng, nhờ nương tựa tưởng làm thiện sự hay ác sự; như người này mà tự ngã là các hành, nhờ nương tựa các hành làm thiện sự hay ác sự; như người này mà tự ngã là thức, nhờ nương tựa thức làm thiện sự hay ác sự.
-- Này Aggivessana, như vậy có phải ông nói: "Sắc là tự ngã của ta, thọ là tự ngã của ta, tưởng là tự ngã của ta, hành là tự ngã của ta, thức là tự ngã của ta"?
-- Tôn giả Gotama, như vậy tôi nói: "Sắc là tự ngã của ta, thọ là tự ngã của ta, tưởng là tự ngã của ta, hành là tự ngã của ta, thức là tự ngã của ta". Và như đại chúng này cũng vậy.
-- Này Aggivessana, đại chúng này có quan hệ gì với Ông? Này Aggivessana, hãy giải thích lời nói của Ông.
-- Tôn giả Gotama, như vậy tôi nói: "Sắc là tự ngã của ta, thọ là tự ngã của ta, tưởng là tự ngã của ta, hành là tự ngã của ta, thức là tự ngã của ta".
-- Này Aggivessana, Ta sẽ hỏi Ông trở lại về vấn đề này. Ông có thể trả lời nếu Ông muốn. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Một vị vua Sát-đế-lị đã làm lễ quán đảnh, như vua Pasenadi nước Kosala, vua Ajatasattu con bà Vedehi nước Magadha, vua này có quyền hành trong quốc gia của mình, muốn giết những ai đáng bị giết, muốn tước đoạt những ai đáng bị tước đoạt, muốn tẩn xuất những ai đáng bị tẩn xuất không?
-- Tôn giả Gotama, một vua Sát-đế-lị đã làm lễ quán đảnh, như vua Pasenadi nước Kosala, vua Ajatasattu, con bà Vedehi nước Magadha, vua này có quyền hành trong quốc gia của mình, muốn giết những ai đáng bị giết, muốn tước đoạt những ai đáng bị tước đoạt, muốn tẩn xuất những ai đáng bị tẩn xuất. Này Tôn giả Gotama, cho đến các giáo đoàn, các đoàn thể, như các Vajji, các Malla, vẫn có quyền hành trong quốc gia của mình, muốn giết những ai đáng bị giết, muốn tước đoạt những ai đáng bị tước đoạt, muốn tẩn xuất những ai đáng bị tẩn xuất, còn nói gì một vua Sát-đế-lị đã làm lễ quán đảnh, như vua Pasenadi nước Kosala, vua Ajatasattu con bà Vedehi nước Magadha. Này Tôn giả Gotama, vị ấy có quyền hành ấy và xứng đáng có quyền hành ấy.
-- Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Sắc là tự ngã của ta", Ông có quyền hành gì đối với sắc ấy và có nói được rằng: "Sắc của tôi như thế này, sắc của tôi không phải như thế này" không?
Ðược nói vậy Nigaṇṭhaputta Saccaka giữ im lặng. Lần thứ hai, Thế Tôn nói với Niganthaputta Saccaka:
-- Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Sắc là tự ngã của ta", Ông có quyền hành gì đối với sắc ấy và có nói được rằng: "Sắc của tôi phải như thế này, sắc của tôi không phải như thế này" không?
Lần thứ hai, Nigaṇṭhaputta Saccaka vẫn giữ im lặng.
Rồi Thế Tôn nói với Nigaṇṭhaputta Saccaka:
-- Này Aggivessana, nay Ông phải trả lời. Nay không phải lúc Ông giữ im lặng nữa. Này Aggivessana, ai được Như Lai hỏi đến lần thứ ba một câu hỏi hợp lý mà không trả lời, thời đầu của người ấy sẽ bị bể ra làm bảy mảnh tại chỗ.
Lúc bấy giờ thần Dạ xoa Vajirapani (Kim Cang Thủ) đang cầm một chùy sắt to lớn, cháy đỏ, sáng chói, đứng trên không trên đầu Nigaṇṭhaputta Saccaka với ý định: "Nếu Thế Tôn hỏi đến câu hỏi thứ ba, một câu hỏi hợp lý mà Niganthaputta Saccaka không trả lời, thì ta sẽ đánh bể đầu nó ra làm bảy mảnh". Chỉ có Thế Tôn và Nigaṇṭhaputta Saccaka mới thấy thần Dạ xoa Vajirapani. Nigaṇṭhaputta Saccaka sợ hãi, hoảng hốt, lông tóc dựng, ngược, chỉ tìm thấy sự che chở nơi Thế Tôn, chỉ tìm thấy sự an ổn nơi Thế Tôn, chỉ tìm thấy sự nương tựa nơi Thế Tôn, liền bạch Thế Tôn:
-- Tôn giả Gotama hãy hỏi tôi, tôi sẽ trả lời.
-- Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Sắc là tự ngã của ta", thì Ông có quyền hành gì đối với sắc ấy và có nói được rằng: "Sắc của tôi phải như thế này, sắc của tôi không phải như thế này" không?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Hãy suy nghiệm kỹ, này Aggivessana. Sau khi suy nghiệm kỹ, này Aggivessana, Ông hãy trả lời. Lời nói cuối của Ông không phù hợp lời nói đầu của Ông, lời nói đầu của Ông không phù hợp lời nói cuối của Ông. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Thọ là tự ngã của ta", Ông có quyền hành gì đối với thọ ấy và có nói được, rằng: "Thọ của tôi phải như thế này, thọ của tôi không phải như thế này" không?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Hãy suy nghiệm kỹ, này Aggivessana. Sau khi suy nghiệm kỹ, này Aggivessana, Ông hãy trả lời. Lời nói cuối của Ông không phù hợp lời nói đầu của Ông, lời nói đầu của Ông không phù hợp lời nói cuối của Ông. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Tưởng là tự ngã của ta", Ông có quyền hành gì đối với tưởng ấy và có nói được rằng: "Tưởng của tôi phải như thế này, tưởng của tôi không phải như thế này" không?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Hãy suy nghiệm kỹ, này Aggivessana. Sau khi suy nghiệm kỹ, này Aggivessana, Ông hãy trả lời. Lời nói cuối của Ông không phù hợp lời nói đầu của Ông, lời nói đầu của Ông không phù hợp lời nói cuối của Ông. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Các hành là tự ngã của ta", Ông quyền hành gì đối với tự ngã ấy và có nói được rằng: "Các hành của tôi phải như thế này, các hành của tôi không phải như thế này" không?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Hãy suy nghiệm kỹ, này Aggivessana. Sau khi suy nghiệm kỹ, này Aggivessana, Ông hãy trả lời. Lời nói cuối của Ông không phù hợp lời nói đầu của Ông, lời nói đầu của Ông không phù hợp lời nói cuối của Ông. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Như Ông nói: "Thức là tự ngã của ta", Ông quyền hành gì đối với tự ngã ấy và có nói được rằng: "Thức của tôi phải như thế này, thức của tôi không phải như thế này" không?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Hãy suy nghiệm kỹ, này Aggivessana. Sau khi suy nghiệm kỹ, này Aggivessana, Ông hãy trả lời. Lời nói cuối của Ông không phù hợp lời nói đầu của Ông, lời nói đầu của Ông không phù hợp lời nói cuối của Ông. Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Sắc là thường hay vô thường?
-- Vô thường, Tôn giả Gotama.
-- Cái gì vô thường thì cái ấy là khổ hay lạc?
-- Là khổ, Tôn giả Gotama.
-- Cái gì vô thường, khổ, biến hoại; có hợp lý chăng khi chánh quán cái ấy là: "Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi"?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Thọ... (như trên)... tưởng... (như trên)... các hành... (như trên)... Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Thức là thường hay vô thường?
-- Vô thường, Tôn giả Gotama.
-- Cái gì vô thường là khổ hay lạc?
-- Là khổ, Tôn giả Gotama.
-- Cái gì vô thường, khổ, biến hoại; có hợp lý chăng khi chánh quán cái ấy là: "Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi"?
-- Thưa không, Tôn giả Gotama.
-- Này Aggivessana, Ông nghĩ thế nào? Ai ái luyến khổ, chấp trước khổ, tham đắm khổ, quán khổ và nói: "Cái này là của tôi, cái này là tôi, cái này là tự ngã của tôi". Người ấy có thể liễu tri cái khổ của tự mình hay có thể sống trừ diệt khổ không?
-- Làm sao có thể được, Tôn giả Gotama? Không thể như vậy, Tôn giả Gotama.
-- Này Aggivessana, như một người muốn được lõi cây, tìm cầu lõi cây, đi chỗ này chỗ kia tìm kiếm lõi cây. Người ấy cầm một cái búa sắc bén, đi vào rừng. Người ấy có thể thấy ở đây thân một cây chuối lớn thẳng đứng, còn trẻ, không có khúc đốt. Người ấy có thể chặt gốc cây ấy. Sau khi chặt gốc cây, người ấy chặt ngọn cây. Sau khi chặt ngọn cây, người ấy có thể lột ra các lá cuộn tròn. Nhưng khi lột ra các lá cuộn tròn, người ấy không tìm được giác cây, còn nói gì đến lõi cây. Cũng vậy này Aggivessana, khi được Ta hỏi, Ta cật vấn, Ta chất vấn về những lời của Ông, Ông đã tự tỏ ra trống rỗng, trống không, thất bại. Nhưng này Aggivessana, những lời nói mà Ông tuyên bố cho hội chúng ở Vesālī: "Ta không thấy một Sa-môn hay Bà-la-môn nào, là vị Hội chủ, là vị Giáo trưởng, vị Sư trưởng Giáo hội, dầu có tự cho là bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác, khi đối thoại với Ta, không ai là không run sợ, không hoảng sợ, không khiếp sợ, không ai là không bị toát mồ hôi nách. Dầu Ta có đối thoại với một cột trụ vô tình, cột trụ ấy khi đối thoại với ta cũng run sợ, cũng hoảng sợ, cũng khiếp sợ, huống nữa là một người thường". Nhưng chính từ nơi trán của Ông, này một người thường. Nhưng chính từ nơi trán của ông, này Aggivessana, những giọt mồ hôi đang chảy xuống, sau khi thấm qua thượng y, đang rơi xuống đất. Còn Ta, này Aggivessana, nay không có mồ hôi nào trên thân Ta.
Rồi Thế Tôn để lộ kim thân cho Hội chúng ấy thấy. Khi nghe nói vậy, Nigaṇṭhaputta Saccaka im lặng, hổ thẹn, thụt vai, cúi đầu, ngồi bàng hoàng, không nói một lời.
Rồi Dummukha, một người con Licchavi, biết được Nigaṇṭhaputta Saccaka im lặng, hổ thẹn, thụt vai, cúi đầu, ngồi bàng hoàng, không nói một lời, liền bạch Thế Tôn:
-- Bạch Thế Tôn, con có một ví dụ.
Thế Tôn nói:
-- Này Dummukha, hãy nói lên ví dụ ấy.
-- Bạch Thế Tôn, như một hồ sen không xa làng hay thị trấn bao nhiêu, ở đây có con cua. Bạch Thế Tôn, rồi một số đông con trai hay con gái đi ra khỏi làng hay thị trấn ấy, đến tại hồ sen kia, sau khi đến, lặn xuống hồ nước ấy bắt con cua lên và đặt nó trên đất khô. Bạch Thế Tôn, khi con cua này thò ra cái càng nào, thì các đứa con trai hay con gái ấy, với cái gậy hay miếng sành, chặt, bẻ gãy và đập nát cái càng ấy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con cua ấy bị chặt, bị bẻ gãy, bị đập nát tất cả càng, không thể lội xuống hồ sen ấy như trước. Cũng vậy, bạch Thế Tôn, mọi khúc thuyết, gian kế, tranh luận của Niganthaputta Saccaka đã bị Thế Tôn chặt đứt, bẻ gãy, đập tan. Và nay, bạch Thế Tôn, Niganthaputta Saccaka, không thể đến gặp Thế Tôn, chớ đừng nói là có ý định đàm luận.
Khi được nghe nói vậy, Nigaṇṭhaputta Saccaka nói với Licchavi Dummukha:
-- Ông hãy ngừng nói, Dummukha! Ông hãy ngừng nói, Dummukha! Chúng tôi không đàm luận với Ông. Chúng tôi đang đàm luận với Tôn giả Gotama. Tôn giả Gotama, hãy để yên những lời nói của chúng tôi và lời nói của các Sa-môn, Bà-la-môn khác. Tôi nghĩ cuộc đàm luận vô bổ này thật đáng hối tiếc! Cho đến mức độ nào, một đệ tử Thanh văn của Tôn giả Gotama trở thành tuân phụng giáo điển, chấp nhận giảng huấn, nghi ngờ được đoạn trừ, do dự được diệt tận, thành tựu vô úy, sống trong giáo hội Bổn Sư, khỏi phải nương tựa vào ai?
-- Ở đây, này Aggivessana, đệ tử Thanh văn của Ta, đối với mọi sắc pháp, quá khứ, tương lai, hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi". Ðối với mọi cảm thọ... đối với mọi tưởng... đối với mọi hành... đối với mọi thức, quá khứ, tương lai, hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi". Cho đến mức độ như vậy, này Aggivessana, một đệ tử Thanh văn của Ta trở thành tuân phụng giáo điển, chấp nhận giảng huấn, nghi ngờ được đoaĩn trừ, do dự được diệt tân, thành tựu vô úy, sống trong giáo hội Bổn sư, khỏi phải nương tựa một ai.
-- Cho đến mức độ nào, này Tôn giả Gotama, Tỷ-kheo là bậc A-la-hán, các lậu hoặc đã tân, tu hành thành mãn, các việc nên làm đã làm, đã đặt gánh nặng xuống, các mục tiêu đạt, hữu kiết sử đã đoạn trừ, được chánh trí giải thoát?
-- Ở đây, này Aggivessana, Tỷ-kheo đối với bất cứ sắc pháp nào, quá khứ, tương lai, hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, tất cả các sắc pháp, sau khi như thật quán sát với chánh trí tuệ: "Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi", chứng được vô chấp thủ giải thoát. Ðối với bất cứ thọ nào... bất cứ tưởng nào... bất cứ hành nào... đối với bất cứ thức nào, quá khứ, tương lai, hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, tất cả các thức, sau khi như thật quán sát với chánh trí tuệ: "Cái này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã của tôi", chứng được vô chấp thủ giải thoát. Cho đến mức độ này, này Aggivessana, Tỷ-kheo là bậc A-la-hán, các lậu hoặc đã tận, tu hành thành mãn, các việc nên làm đã làm đã đặt gánh nặng xuống, các mục tiêu đã đạt, hữu kiết sử đã đoạn trừ, được chánh trí giải thoát.
Với tâm giải thoát như vậy, này
Aggivessana, Tỷ-kheo thành tựu ba pháp vô thượng: Kiến vô thượng,
Ðạo vô thượng, Giải thoát vô thượng. Ðược giải thoát như vậy, này Aggivessana, vị ấy chỉ kính lễ, tôn trọng, đảnh lễ, cúng dường Như Lai: "Thế Tôn đã giác ngộ, Ngài thuyết pháp để giác ngộ. Thế Tôn đã điều phục, Ngài thuyết pháp để điều phục. Thế Tôn đã tịch tĩnh, Ngài thuyết pháp để tịch tĩnh. Thế Tôn đã vượt qua, Ngài thuyết pháp để vượt qua. Thế Tôn đã chứng Niết-bàn, Ngài thuyết pháp để chứng Niết-bàn".
Lời
huấn từ của Phật dành cho Saccaka.
1. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức là vô thường, cái gì vô thường là khổ, cái gì đã vô thường, khổ, thì thực không hợp lý để xem là tôi và của tôi. Do vậy, năm uẩn là vô thường, khổ, vô ngã.
2. Ai ái luyến khổ, chấp trước khổ, xem nó là tôi và của tôi, thì không thể liễu tri khổ, không trừ diệt được khổ.
3. Như người tìm cầu lõi cây mà chặt về một cây chuối hoàn toàn không lõi, Sacca cũng vậy, đã tự tỏ ra trống rỗng.
Saccaka chấp nhận mình bị đuối lý và hỏi Phật đệ tử Ngài chấp nhận giáo lý ấy như thế nào để đạt giải thoát.
Phật trả lời có hai hạng:
- Có đệ tử tuệ tri tất cả sắc, thọ, tưởng, hành, thức, quá khứ vị lai hiện tại, thô hay tế, trong hay ngoài, đều không phải là tôi, của tôi, hay tự ngã của tôi; hạng ấy thành tựu vô úy.
- Có đệ tử sau khi thấy chân chính với trí tuệ, giải thoát tất cả chấp thủ, thành tựu ba vô thượng là vô thượng kiến, vô thượng đạo và vô thượng giải thoát. Vị ấy chỉ kính lễ Như lai, bậc đã giác ngộ, đã điều phục, đã tịch tĩnh, đã vượt qua, đã chứng niết bàn.
158. Khi người hiếu thắng tâm phục khẩu phục
Saccaka đã nhận ra được Đức Phật và lời dạy của ngài vượt khỏi những hý luận của thế gian đã chân thành bày tỏ sự ngưỡng kính:
Ðược nghe nói vậy, Nigaṇṭhaputta bạch với Thế Tôn:
-- Tôn giả Gotama, chúng tôi thật là lỗ mãng, chúng tôi thật là khinh suất. Chúng tôi đã dám nghĩ dùng lời nói để luận chiến với Tôn giả Gotama! Này Tôn giả Gotama, rất có thể còn có sự an toàn cho một người chiến đấu với con voi điên, nhưng không thể có sự an toàn cho một người chiến đấu chống Tôn giả Gotama! Này Tôn giả Gotama, rất có thể còn có sự an toàn cho một người chiến đấu chống đám lửa hừng, nhưng không thể có sự an toàn cho một người chiến đấu chống Tôn giả Gotama! Này Tôn giả Gotama, rất có thể còn có sự an toàn cho một người chiến đấu với con rắn độc dữ tợn, nhưng không thể có sự an toàn cho một người chiến đấu với Tôn giả Gotama! Tôn giả Gotama, chúng tôi thật lỗ mãng, chúng tôi thật là khinh xuất. Chúng tôi đã dám nghĩ, dùng lời nói để luận chiến với Tôn giả Gotama! Mong Tôn giả Gotama nhận lời, ngày mai dùng bữa ăn của tôi cùng với chúng Tỷ-kheo!
Thế Tôn im lặng nhận lời.
Rồi Nigaṇṭhaputta Saccaka, sau khi biết Thế Tôn đã nhận lời, liền nói với các Licchavi:
-- Các Tôn giả Licchavi hãy nghe tôi. Sa-môn Gotama ngày mai được mời ăn với chúng Tỷ-kheo. Hãy đem đến cho tôi những gì quý vị nghĩ là hợp thời.
Rồi những Licchavi ấy, sau khi đêm
ấy đã mãn cho đem đến Nigaṇṭhaputta Saccaka khoảng năm trăm phần cơm
cúng dường nấu với sữa. Rồi Nigaṇṭhaputta Saccaka, tại vườn của
mình, cho soạn các món ăn thịnh soạn, loại cứng và loại mềm, rồi
cho báo tin giờ cho Thế Tôn:
-- Tôn giả Gotama, nay đã đến giờ. Cơm đã sửa soạn xong.
Rồi Thế Tôn vào buổi sáng đắp y, cầm y bát, đi đến khu vườn của Nigaṇṭhaputta Saccaka, sau khi đến, Ngài ngồi trên chỗ đã soạn sẵn cùng với chúng Tỷ-kheo. Rồi Nigaṇṭhaputta Saccaka, tự tay hầu hạ các món ăn thịnh soạn loại cứng và loại mền cho chúng Tỷ-kheo, cầm đầu là đức Phật. Rồi Niganthaputta sau khi biết Thế Tôn dùng bữa ăn đã xong, tay đã rời khỏi bát, liền lấy một chiếc ghế thấp khác và ngồi xuống một bên. Sau khi ngồi xuống một bên, Nigaṇṭhaputta Saccaka bạch Thế Tôn:
-- Này Tôn giả Gotama, trong cuộc bố thí này, nếu có công đức và công đức địa, mong rằng những vị bố thí sẽ được hưởng hạnh phúc.
-- Này Aggivessana, sẽ có (công đức) cho những người bố thí, đối với người đáng được cúng dường như Ông, dầu Ông không phải là không có tham, không phải là không có sân, không phải là không có si; sẽ có (công đức) cho Ông, này Aggivessana, đối với người đáng được cúng dường như Ta, và Ta là người không có tham, không có sân, không có si.
Dịch giả: Hoà Thượng Thích Minh Châu
Phân đoạn & chú thích: Tỳ kheo Giác Đẳng
-ooOoo-
Kinh số 35 [tóm tắt]
Tiểu Kinh Saccaka
(Cūḷasaccaka Sutta)
(M.i, 227)
Nigaṇṭhaputta Saccaka tánh ưa luận
chiến đến thách thức Sa- môn Gotama, hỏi về các pháp môn Sa-môn
Gotama dạy cho các đệ tử. Sa-môn Gotama trả lời là Ngài dạy năm uẩn
vô ngã, các hành là vô thường, tất cả các pháp là vô ngã.
Saccaka liền cật vấn: Như các
cây, các hột giống đều y cứ nơi đất, cũng vậy như người lấy năm
uẩn làm tự ngã để làm các thiện sự, ác sự, như vậy các sắc,
thọ, tưởng, hành, thức là tự ngã của ta? Đức Phật liền hỏi: Như
Vua Pasanadi nước Kosala, Vua Ajātasattu nước Magadha có quyền hành
trong quốc gia của mình, có thể giết hay tẩn xuất những ai họ muốn,
thời nếu năm uẩn là “tự ngã của ta”, thời Saccaka có quyền hành gì
đối với năm uẩn hay không, có quyền bảo năm uẩn phải như thế này,
không phải như thế này không? Saccaka phải xác nhận là “Không!”
Đức Phật lại hỏi năm uẩn là vô
thường, khổ, biến hoại thời có hợp lý chăng, nếu xem năm uẩn là
của ta, là ta, là tự ngã của ta. Đức Phật lại hỏi thêm: Ai ái
luyến khổ, chấp trước khổ có thể quán khổ: “Cái này không phải
của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải tự ngã
của tôi” không? Có thể hiểu các khổ của mình và sống trừ diệt
khổ được không? Saccaka đều phải trả lời là không. Đức Phật kết luận
Saccaka đã trả lời phản lại lời tuyên bố của mình và tỏ ra là
trống không, trống rỗng, lại dám tuyên bố thách thức luận chiến.
Cuối cùng đức Phật xác nhận các
đệ tử của Ngài trở thành tuân phụng giáo điển, chấp nhận giảng
huấn, nghi ngờ được đoạn trừ, thành tựu vô úy, phải quán tất cả
năm uẩn với trí tuệ là: “Cái này không phải của tôi”, “Cái này
không phải là tôi”, “Cái này không phải tự ngã của tôi”. Đối với
các vị đã chứng quả A-la-hán, cũng vậy, nhờ quán như vậy mới
chứng được vô chấp thủ giải thoát. Với tâm giải thoát như vậy,
vị Tỷ-kheo chứng được ba pháp vô thượng: Kiến vô thượng, Đạo vô
thượng, Giải thoát vô thượng.
Được giải thoát như vậy, vị đệ
tử chỉ cung kính tôn trọng đảnh lễ Như Lai: “Thế Tôn đã giác ngộ,
Ngài thuyết pháp để giác ngộ. Thế Tôn đã điều phục, Ngài thuyết
pháp để điều phục. Thế Tôn đã tịch tĩnh, Ngài thuyết pháp để tịnh
tĩnh. Thế Tôn đã vượt qua, Ngài thuyết pháp để vượt qua. Thế Tôn
đã chứng Niết-bàn, Ngài thuyết pháp để chứng Niết-bàn.
Biên soạn: Hoà Thượng Thích Minh Châu
-ooOoo-
Kinh số 35 [dàn ý]
Tiểu Kinh Saccaka
(Cūḷasaccaka Sutta)
(M.i, 227)
A. Duyên khởi:
I. Lời huyênh hoang của Saccaka tự cho
là biện luận đệ nhất.
II. Được Tôn giả Assaji trả lời là Sa-môn
Gotama giảng dạy các hành là vô thường, các pháp là vô ngã, Saccaka tỏ ý thất vọng
và muốn đi đến Sa-môn Gotama để có một cuộc tranh luận. Rồi Saccaka đi đến
Sa-môn Gotama và cuộc tranh luận bắt đầu.
B. Chánh kinh:
I. Khi Sa-môn Gotama tuyên bố lời dạy của
Ngài là các hành là vô thường, các pháp là vô ngã, Saccaka cật vấn lại, và chủ
trương 5 uẩn là tự ngã của ta.
II. Thế Tôn hỏi vặn lại, nếu 5 uẩn là tự
ngã của ta, thời ta có quyền hành gì đối với 5 uẩn không. Ban đầu Saccaka tránh
né không trả lời, sau bắt buộc phải xác nhận là ta không có quyền hành gì đối với
5 uẩn.
III. Thế Tôn tuyên bố 5 uẩn là vô thường,
là khổ, và không thể xem là tự ngã của mình được.
IV. Thế Tôn và Dummukha chỉ trích lời
huyênh hoang của Saccaka là trống rỗng.
V. Thế Tôn trả lời cho Saccaka như thế
nào đệ tử của mình trở thành bậc tuân phụng giáo điều và thành bậc A-la-hán.
C. Kết luận:
1. Lời hối hận của Saccaka đã dám luận
chiến với Sa-môn Gotama.
2. Saccaka mời Thế Tôn đến dùng cơm tại
nhà, và nghe Thế Tôn thuyết giảng về công đức bố thí.
Biên soạn: Hoà Thượng Thích Minh Châu
-ooOoo-
Kinh số 35 [toát yếu]
Tiểu Kinh Saccaka
(Cūḷasaccaka Sutta)
(M.i, 227)
I. TOÁT YẾU
Cūlasaccaka Sutta - The shorter
discourse to Saccaka.
The debater Saccaka boast that on
debate he can shake the Buddha up and down and thump him about, but when he
finally meets the Buddha their discussion takes some unexpected turns.
Bài kinh ngắn giảng cho Saccaka.
Saccaka, người giỏi biện luận thuộc
phái khổ hạnh Ni-kiền Tử khoe khoang rằng ông ta có thể tranh biện
với Phật làm Ngài phải run lên, vần quanh Ngài.
Nhưng cuối cùng khi ông gặp Phật,
cuộc đàm luận đã có những chuyển biến bất ngờ.
II. TÓM TẮT
Ni-kiền Tử Saccaka, tính ưa tranh
luận, thường khoe mình có thể đánh bại tất cả giáo chủ. Ông cùng
một số đông dân chúng Licchavis đến nơi Phật, cốt cho những người
này chứng kiến tài biện bác của ông.
Mở đầu, ông hỏi Phật dạy đệ tử
những gì. Phật trả lời, Ngài dạy các tỳ kheo rằng 5 uẩn là vô
thường, vô ngã. Tất cả hành vô thường, tất cả pháp vô ngã, đó
là giáo huấn của Ngài.
Saccaka phản bác lời ấy bằng một
ví dụ: như đất là chỗ nương của tất cả cây cỏ, cũng vậy tự ngã
con người nương tựa vào năm uẩn sắc thọ tưởng hành thức, mà làm
các việc thiện hay ác.
Phật gạn hỏi: Có phải ông chủ
trương sắc, thọ, tưởng, hành, thức là tự ngã của ta? Saccaka xác
nhận như vậy, và còn thêm rằng tất cả đại chúng đây ai cũng xác
nhận điều ấy [nghĩ rằng cái gì đa số chấp nhận thì không thể sai
lầm].
Phật hỏi Saccaka, có phải vua có
quyền đối với thần dân của ông ta không? Saccaka đáp phải.
Phật: Ông nói sắc, thọ... là tự
ngã của ông, vậy ông có quyền hành gì đối với sắc, thọ... hay
không? Saccaka làm thinh.
Phật hỏi đến lần thứ hai, thứ ba,
ông buộc lòng phải trả lời không.
Phật dạy ông đã nói trái với
lời trước.
Khi ấy Phật hiển thị cho Sacca
thấy:
1. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức
là vô thường, cái gì vô thường là khổ, cái gì đã vô thường,
khổ, thì thực không hợp lý để xem là tôi và của tôi. Do vậy, 5
uẩn là vô thường, khổ, vô ngã.
2. Ai ái luyến khổ, chấp trước
khổ, xem nó là tôi và của tôi, thì không thể liễu tri khổ, không
trừ diệt được khổ.
3. Như người tìm cầu lõi cây mà chặt về một cây
chuối hoàn toàn không lõi, Sacca cũng vậy, đã tự tỏ ra trống rỗng.
Saccaka chấp nhận mình bị luận
bại, và hỏi Phật đệ tử Ngài chấp hành giáo lý ấy như thế nào để
đạt giải thoát.
Phật trả lời có hai hạng: Có đệ
tử tuệ tri tất cả sắc, tho, tưởng, hành, thức, quá khứ vị lai hiện
tại, thô hay tế, trong hay ngoài, đều không phải là tôi, của tôi,
hay tự ngã của tôi; hạng ấy thành tựu vô úy. Có đệ tử sau khi
thấy chân chính với trí tuệ, giải thoát tất cả chấp thủ, thành
tựu ba vô thượng là vô thượng kiến, vô thượng đạo và vô thượng
giải thoát. Vị ấy chỉ kính lễ Như Lai, bậc đã giác ngộ, đã điều
phục, đã tịch tĩnh, đã vượt qua, đã chứng Niết-bàn.
III. CHÚ GIẢI
Thành tựu vô úy, đoạn tận nghi hoặc, là bậc hữu
học.
Giải thoát tất cả chấp thủ chỉ bậc A-la-hán.
Ba vô thượng: Kiến vô thượng chỉ tuệ thế
gian và siêu thế; vô thượng đạo là sự thực hành tuệ ấy; và vô
thượng giải thoát là kết quả của thực hành.
Hoặc có thể giải thích cả ba hoàn toàn siêu thế:
- Vô thượng kiến là cái thấy chân chính thuộc
A-la- hán đạo;
- Vô thượng đạo là bảy địa vị còn lại;
- Vô thượng giải thoát là quả
vị A-la-hán.
Hoặc 1 là tri kiến Niết-bàn; 2 là
các yếu tố thuộc đạo; 3 là quả tối cao.
IV. PHÁP SỐ
Ba pháp ấn, Năm uẩn.
V. KỆ TỤNG
Ni-kiền Tử Sac-ca
Đến hỏi Go-ta-ma
Dạy gì cho đệ tử
Xin Ngài hãy nói ra?
Phật ôn tồn đáp lại:
Tỳ kheo được giảng dạy
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức
Là vô thường, vô ngã.
Tôn giả Go-ta-ma
Như các giống cây cỏ
Đều nương tựa vào đất
Mà hưng thịnh, tăng trưởng,
Tự ngã của con người
Cũng nương tựa năm uẩn
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức
Làm các nghiệp dữ lành.
Phải chăng ông muốn bảo
Sắc thọ tưởng hành thức
Là tự ngã của ta?
Đúng thế, Go-ta-ma.
Không những mình tôi nói
Mà cả đại chúng đây
Cùng có quan điểm ấy:
Năm uẩn là tự ngã.
Không nói tới đại chúng
Hãy nói quan điểm ông.
- Như vầy, thưa tôn giả:
Năm uẩn là tự ngã.
Ông có quyền trên chúng
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức
Bảo nó phải như vầy
Không được như thế khác?
Ni-kiền Tử ngơ ngác
Phật hỏi lần thứ ba
Ông phải đáp rằng không
Mâu thuẫn lời nói trước.
Này hỡi Ni-kiền Tử
Sắc, thọ, tưởng, hành,
thức Là thường hay vô thường?
Vô thường, thưa tôn giả.
Vô thường vui hay khổ?
Là khổ, thưa tôn giả.
Vậy có hợp lý chăng
Xem là tôi, của tôi?
Ai ái luyến tự ngã
Tham đắm đống khổ này
Có thể liễu tri khổ
Và trừ diệt khổ chăng?
Thưa không, bạch tôn giả.
Thật tôi đã sai lầm
Khi đến đây tranh luận
Như xin hỏi Go-ta-ma
Đệ tử tuân chỉ giáo
Thành tựu như thế nào?
- Bậc hữu học đoạn nghi
Thấy như thật mọi sắc
Và thọ tưởng hành thức
Không tôi, không của tôi
Không tự ngã của tôi
Thành tựu được vô úy.
Lại có những đệ tử
Nhờ thấy được như trên
Tận trừ các chấp thủ
Đạt vô thượng giải thoát.
Dịch giả: Hoà Thượng Thích Minh Châu
Tóm tắt & chú giải: Thích Nữ Trí Hải
-ooOoo-
35. Cūḷasaccakasuttaṃ [Mūla]
353. Evaṃ me sutaṃ : ekaṃ samayaṃ Bhagavā vesāliyaṃ
viharati mahāvane kūṭāgārasālāyaṃ. Tena kho pana samayena saccako nigaṇṭhaputto
vesāliyaṃ paṭivasati bhassappavādako paṇḍitavādo sādhusammato bahujanassa. So
vesāliyaṃ parisati evaṃ vācaṃ bhāsati : ''nāhaṃ taṃ passāmi samaṇaṃ vā brāhmaṇaṃ
vā, saṅghiṃ gaṇiṃ gaṇācariyaṃ, api arahantaṃ sammāsambuddhaṃ paṭijānamānaṃ, yo
mayā vādena vādaṃ samāraddho na saṅkampeyya na sampakampeyya na sampavedheyya,
yassa na kacchehi sedā mucceyyuṃ. Thūṇaṃ cepāhaṃ acetanaṃ vādena vādaṃ
samārabheyyaṃ, sāpi mayā vādena vādaṃ samāraddhā saṅkampeyya sampakampeyya sampavedheyya. Ko
pana vādo manussabhūtassāti? atha kho āyasmā assaji pubbaṇhasamayaṃ nivāsetvā
pattacīvaramādāya vesāliṃ piṇḍāya pāvisi. Addasā kho saccako nigaṇṭhaputto
vesāliyaṃ jaṅghāvihāraṃ anucaṅkamamāno anuvicaramāno āyasmantaṃ assajiṃ dūratova āgacchantaṃ.
Disvāna yenāyasmā assaji tenupasaṅkami upasaṅkamitvā āyasmatā assajinā saddhiṃ
sammodi. Sammodanīyaṃ kathaṃ sāraṇīyaṃ vītisāretvā ekamantaṃ aṭṭhāsi. Ekamantaṃ
ṭhito kho saccako nigaṇṭhaputto āyasmantaṃ assajiṃ etadavoca : ''kathaṃ pana,
bho assaji, samaṇo gotamo sāvake vineti, kathaṃbhāgā ca pana samaṇassa gotamassa sāvakesu
anusāsanī bahulā pavattatīti? ''evaṃ kho, aggivessana, Bhagavā sāvake vineti,
evaṃbhāgā ca pana bhagavato sāvakesu anusāsanī bahulā pavattati : 'rūpaṃ,
bhikkhave, aniccaṃ, vedanā aniccā, saññā aniccā, saṅkhārā aniccā, viññāṇaṃ
aniccaṃ. Rūpaṃ, bhikkhave, anattā, vedanā anattā, saññā anattā, saṅkhārā
anattā, viññāṇaṃ anattā. Sabbe saṅkhārā aniccā, sabbe dhammā anattāti. Evaṃ
kho, aggivessana, Bhagavā sāvake vineti, evaṃbhāgā ca pana bhagavato sāvakesu
anusāsanī bahulā pavattatīti. ''Dussutaṃ vata, bho assaji, assumha ye mayaṃ evaṃvādiṃ
samaṇaṃ gotamaṃ assumha. Appeva nāma mayaṃ kadāci karahaci tena bhotā gotamena
saddhiṃ samāgaccheyyāma , appeva nāma siyā kocideva kathāsallāpo, appeva nāma
tasmā pāpakā diṭṭhigatā viveceyyāmāti.
354. Tena kho pana samayena
pañcamattāni licchavisatāni santhāgāre [sandhāgāre (ka.)] sannipatitāni honti
kenacideva karaṇīyena. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto yena te licchavī tenupasaṅkami
upasaṅkamitvā te licchavī etadavoca : ''abhikkamantu bhonto licchavī,
abhikkamantu bhonto licchavī, ajja me samaṇena gotamena saddhiṃ kathāsallāpo
bhavissati. Sace me samaṇo gotamo tathā patiṭṭhissati yathā ca me [yathāssa me
(sī. pī.)] ñātaññatarena sāvakena assajinā nāma bhikkhunā patiṭṭhitaṃ,
seyyathāpi nāma balavā puriso
dīghalomikaṃ eḷakaṃ lomesu gahetvā ākaḍḍheyya parikaḍḍheyya samparikaḍḍheyya ,
evamevāhaṃ samaṇaṃ gotamaṃ vādena vādaṃ ākaḍḍhissāmi parikaḍḍhissāmi samparikaḍḍhissāmi.
Seyyathāpi nāma balavā soṇḍikākammakāro mahantaṃ soṇḍikākiḷañjaṃ gambhīre
udakarahade pakkhipitvā kaṇṇe gahetvā ākaḍḍheyya parikaḍḍheyya samparikaḍḍheyya,
evamevāhaṃ samaṇaṃ gotamaṃ vādena vādaṃ ākaḍḍhissāmi parikaḍḍhissāmi samparikaḍḍhissāmi.
Seyyathāpi nāma balavā soṇḍikādhutto vālaṃ
[thālaṃ (ka.)] kaṇṇe gahetvā odhuneyya niddhuneyya nipphoṭeyya
[nicchādeyya (sī. pī. ka.), nicchoṭeyya (ka.), nippoṭheyya (syā. kaṃ.)]
evamevāhaṃ samaṇaṃ gotamaṃ vādena vādaṃ odhunissāmi niddhunissāmi nipphoṭessāmi.
Seyyathāpi nāma kuñjaro saṭṭhihāyano gambhīraṃ pokkharaṇiṃ ogāhetvā sāṇadhovikaṃ
nāma kīḷitajātaṃ kīḷati, evamevāhaṃ samaṇaṃ gotamaṃ sāṇadhovikaṃ maññe kīḷitajātaṃ
kīḷissāmi. Abhikkamantu bhonto licchavī, abhikkamantu bhonto licchavī, ajja me
samaṇena gotamena saddhiṃ kathāsallāpo bhavissatīti. Tatrekacce licchavī
evamāhaṃsu : ''kiṃ samaṇo gotamo saccakassa nigaṇṭhaputtassa vādaṃ āropessati,
atha kho saccako nigaṇṭhaputto samaṇassa gotamassa vādaṃ āropessatīti? ekacce
licchavī evamāhaṃsu : ''kiṃ so bhavamāno saccako nigaṇṭhaputto yo bhagavato
vādaṃ āropessati, atha kho Bhagavā saccakassa nigaṇṭhaputtassa vādaṃ
āropessatīti? atha kho saccako nigaṇṭhaputto
pañcamattehi licchavisatehi parivuto yena mahāvanaṃ kūṭāgārasālā tenupasaṅkami.
355. Tena kho pana samayena sambahulā
bhikkhū abbhokāse caṅkamanti. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto yena te bhikkhū
tenupasaṅkami upasaṅkamitvā te bhikkhū etadavoca : ''kahaṃ nu kho, bho, etarahi
so bhavaṃ gotamo viharati? dassanakāmā hi mayaṃ taṃ bhavantaṃ gotamanti .
''Esa, aggivessana, Bhagavā mahāvanaṃ ajjhogāhetvā aññatarasmiṃ rukkhamūle
divāvihāraṃ nisinnoti. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto mahatiyā licchaviparisāya
saddhiṃ mahāvanaṃ ajjhogāhetvā yena Bhagavā tenupasaṅkami upasaṅkamitvā
bhagavatā saddhiṃ sammodi. Sammodanīyaṃ kathaṃ sāraṇīyaṃ vītisāretvā ekamantaṃ
nisīdi. Tepi kho licchavī appekacce bhagavantaṃ abhivādetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu,
appekacce bhagavatā saddhiṃ sammodiṃsu,
sammodanīyaṃ kathaṃ sāraṇīyaṃ vītisāretvā ekamantaṃ nisīdiṃsu. Appekacce yena
Bhagavā tenañjaliṃ paṇāmetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce bhagavato santike
nāmagottaṃ sāvetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce tuṇhībhūtā ekamantaṃ nisīdiṃsu.
356. Ekamantaṃ nisinno kho saccako nigaṇṭhaputto
bhagavantaṃ etadavoca : ''puccheyyāhaṃ bhavantaṃ gotamaṃ kiñcideva desaṃ, sace
me bhavaṃ gotamo okāsaṃ karoti pañhassa veyyākaraṇāyāti. ''Puccha, aggivessana
, yadākaṅkhasīti . ''Kathaṃ pana bhavaṃ gotamo sāvake vineti, kathaṃbhāgā ca
pana bhoto gotamassa sāvakesu anusāsanī bahulā pavattatīti? ''evaṃ kho ahaṃ,
aggivessana, sāvake vinemi, evaṃbhāgā ca pana me sāvakesu anusāsanī bahulā
pavattati : 'rūpaṃ, bhikkhave, aniccaṃ, vedanā aniccā, saññā aniccā, saṅkhārā
aniccā, viññāṇaṃ aniccaṃ. Rūpaṃ, bhikkhave, anattā, vedanā anattā, saññā
anattā, saṅkhārā anattā, viññāṇaṃ anattā. Sabbe saṅkhārā aniccā, sabbe dhammā
anattāti. Evaṃ kho ahaṃ, aggivessana, sāvake vinemi, evaṃbhāgā ca pana me
sāvakesu anusāsanī bahulā pavattatīti. ''Upamā maṃ, bho gotama, paṭibhātīti.
''Paṭibhātu taṃ, aggivessanāti Bhagavā avoca. ''Seyyathāpi, bho gotama, ye
kecime bījagāmabhūtagāmā vuddhiṃ virūḷhiṃ vepullaṃ āpajjanti, sabbe te pathaviṃ
nissāya pathaviyaṃ patiṭṭhāya. Evamete bījagāmabhūtagāmā vuddhiṃ virūḷhiṃ
vepullaṃ āpajjanti. Seyyathāpi vā pana, bho gotama, ye kecime balakaraṇīyā
kammantā karīyanti, sabbe te pathaviṃ nissāya pathaviyaṃ patiṭṭhāya. Evamete
balakaraṇīyā kammantā karīyanti. Evameva kho, bho gotama, rūpattāyaṃ
purisapuggalo rūpe patiṭṭhāya puññaṃ vā apuññaṃ vā pasavati, vedanattāyaṃ
purisapuggalo vedanāyaṃ patiṭṭhāya puññaṃ vā
apuññaṃ vā pasavati, saññattāyaṃ purisapuggalo saññāyaṃ patiṭṭhāya puññaṃ
vā apuññaṃ vā pasavati, saṅkhārattāyaṃ purisapuggalo saṅkhāresu patiṭṭhāya puññaṃ vā apuññaṃ vā pasavati,
viññāṇattāyaṃ purisapuggalo viññāṇe patiṭṭhāya puññaṃ vā apuññaṃ vā pasavatīti.
''Nanu tvaṃ, aggivessana, evaṃ vadesi : 'rūpaṃ me attā, vedanā me attā, saññā
me attā, saṅkhārā me attā, viññāṇaṃ me attāti? ''ahañhi, bho gotama , evaṃ
vadāmi : 'rūpaṃ me attā, vedanā me attā, saññā me attā, saṅkhārā me attā, viññāṇaṃ
me attāti, ayañca mahatī janatāti. ''Kiñhi te, aggivessana, mahatī janatā
karissati? iṅgha tvaṃ, aggivessana, sakaññeva vādaṃ nibbeṭhehīti. ''Ahañhi, bho
gotama, evaṃ vadāmi : 'rūpaṃ me attā, vedanā me attā, saññā me attā, saṅkhārā
me attā, viññāṇaṃ me attāti.
357. ''Tena hi, aggivessana,
taññevettha paṭipucchissāmi, yathā te khameyya tathā naṃ [tathā taṃ (ka.)]
byākareyyāsi. Taṃ kiṃ maññasi , aggivessana, vatteyya rañño khattiyassa
muddhāvasittassa sakasmiṃ vijite vaso : ghātetāyaṃ vā ghātetuṃ, jāpetāyaṃ vā
jāpetuṃ, pabbājetāyaṃ vā pabbājetuṃ, seyyathāpi rañño pasenadissa kosalassa,
seyyathāpi vā pana rañño māgadhassa ajātasattussa vedehiputtassāti? ''vatteyya,
bho gotama, rañño khattiyassa muddhāvasittassa sakasmiṃ vijite vaso : ghātetāyaṃ
vā ghātetuṃ, jāpetāyaṃ vā jāpetuṃ, pabbājetāyaṃ vā pabbājetuṃ, seyyathāpi rañño
pasenadissa kosalassa, seyyathāpi vā pana rañño māgadhassa ajātasattussa
vedehiputtassa. Imesampi hi, bho gotama, saṅghānaṃ gaṇānaṃ : seyyathidaṃ,
vajjīnaṃ mallānaṃ : vattati sakasmiṃ vijite vaso : ghātetāyaṃ vā ghātetuṃ,
jāpetāyaṃ vā jāpetuṃ, pabbājetāyaṃ vā pabbājetuṃ. Kiṃ pana rañño khattiyassa
muddhāvasittassa, seyyathāpi rañño pasenadissa kosalassa , seyyathāpi vā pana
rañño māgadhassa ajātasattussa vedehiputtassa? vatteyya, bho gotama, vattituñca
marahatīti. ''Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yaṃ tvaṃ evaṃ vadesi : 'rūpaṃ me
attāti, vattati te tasmiṃ rūpe vaso :
evaṃ me rūpaṃ hotu, evaṃ me rūpaṃ mā ahosīti? evaṃ vutte, saccako nigaṇṭhaputto
tuṇhī ahosi. Dutiyampi kho Bhagavā saccakaṃ nigaṇṭhaputtaṃ etadavoca : ''taṃ kiṃ
maññasi, aggivessana, yaṃ tvaṃ evaṃ vadesi : 'rūpaṃ me attāti, vattati te tasmiṃ
rūpe vaso : evaṃ me rūpaṃ hotu, evaṃ me rūpaṃ mā ahosīti? dutiyampi kho saccako nigaṇṭhaputto tuṇhī ahosi. Atha
kho Bhagavā saccakaṃ nigaṇṭhaputtaṃ etadavoca : ''byākarohi dāni, aggivessana,
na dāni te tuṇhībhāvassa kālo. Yo koci, aggivessana tathāgatena yāvatatiyaṃ
sahadhammikaṃ pañhaṃ puṭṭho na byākaroti, etthevassa sattadhā muddhā phalatīti.
Tena kho pana samayena vajirapāṇi yakkho āyasaṃ vajiraṃ ādāya ādittaṃ
sampajjalitaṃ sajotibhūtaṃ saccakassa nigaṇṭhaputtassa uparivehāsaṃ ṭhito hoti
: 'sacāyaṃ saccako nigaṇṭhaputto
bhagavatā yāvatatiyaṃ sahadhammikaṃ pañhaṃ puṭṭho na byākarissati etthevassa
sattadhā muddhaṃ phālessāmīti. Taṃ kho pana vajirapāṇiṃ yakkhaṃ Bhagavā ceva
passati saccako ca nigaṇṭhaputto. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto bhīto saṃviggo
lomahaṭṭhajāto bhagavantaṃyeva tāṇaṃ
gavesī bhagavantaṃyeva leṇaṃ gavesī bhagavantaṃyeva saraṇaṃ gavesī bhagavantaṃ
etadavoca : ''pucchatu maṃ bhavaṃ gotamo, byākarissāmīti.
358. ''Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yaṃ
tvaṃ evaṃ vadesi : 'rūpaṃ me attāti, vattati te tasmiṃ rūpe vaso : evaṃ me rūpaṃ
hotu, evaṃ me rūpaṃ mā ahosīti? ''no hidaṃ, bho gotama. ''Manasi karohi,
aggivessana manasi karitvā kho, aggivessana, byākarohi. Na kho te sandhiyati
purimena vā pacchimaṃ pacchimena vā purimaṃ. Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yaṃ
tvaṃ evaṃ vadesi : 'vedanā me attāti, vattati te tissaṃ vedanāyaṃ [tāyaṃ
vedanāyaṃ (sī. syā.)] vaso : evaṃ me vedanā hotu, evaṃ me vedanā mā ahosīti?
''no hidaṃ, bho gotama. ''Manasi karohi, aggivessana manasi karitvā kho,
aggivessana, byākarohi. Na kho te sandhiyati purimena vā pacchimaṃ, pacchimena
vā purimaṃ. Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana , yaṃ tvaṃ evaṃ vadesi : 'saññā me
attāti, vattati te tissaṃ saññāyaṃ vaso : evaṃ me saññā hotu, evaṃ me saññā mā
ahosīti? ''no hidaṃ, bho gotama. ''Manasi
karohi, aggivessana manasi
karitvā kho, aggivessana, byākarohi. Na kho te sandhiyati purimena vā pacchimaṃ,
pacchimena vā purimaṃ. Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yaṃ tvaṃ evaṃ vadesi : 'saṅkhārā
me attāti, vattati te tesu saṅkhāresu vaso : evaṃ me saṅkhārā hontu, evaṃ me saṅkhārā
mā ahesunti? ''no hidaṃ, bho gotama. ''Manasi karohi, aggivessana manasi
karitvā kho, aggivessana, byākarohi. Na kho te sandhiyati purimena vā pacchimaṃ,
pacchimena vā purimaṃ. Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yaṃ tvaṃ evaṃ vadesi :
'viññāṇaṃ me attāti, vattati te tasmiṃ viññāṇe vaso : evaṃ me viññāṇaṃ hotu,
evaṃ me viññāṇaṃ mā ahosīti? ''no hidaṃ, bho gotama. ''Manasi karohi,
aggivessana manasi karitvā kho, aggivessana, byākarohi. Na kho te sandhiyati
purimena vā pacchimaṃ, pacchimena vā purimaṃ. Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana,
rūpaṃ niccaṃ vā aniccaṃ vāti? ''aniccaṃ, bho gotama. ''Yaṃ panāniccaṃ dukkhaṃ
vā taṃ sukhaṃ vāti? ''dukkhaṃ, bho gotama. ''Yaṃ panāniccaṃ dukkhaṃ vipariṇāmadhammaṃ,
kallaṃ nu taṃ samanupassituṃ : 'etaṃ mama, esohamasmi, eso me attāti? ''no hidaṃ, bho gotama. ''Taṃ kiṃ
maññasi, aggivessana, vedanā - pe - saññā - pe - saṅkhārā - pe - taṃ kiṃ
maññasi, aggivessana, viññāṇaṃ niccaṃ vā aniccaṃ vāti? ''aniccaṃ, bho gotama.
''Yaṃ panāniccaṃ dukkhaṃ vā taṃ sukhaṃ vāti? ''dukkhaṃ, bho gotama. ''Yaṃ
panāniccaṃ dukkhaṃ vipariṇāmadhammaṃ, kallaṃ nu taṃ samanupassituṃ : 'etaṃ mama, esohamasmi, eso me attāti? ''no
hidaṃ, bho gotama. ''Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, yo nu kho dukkhaṃ allīno
dukkhaṃ upagato dukkhaṃ ajjhosito , dukkhaṃ 'etaṃ mama, esohamasmi, eso me
attāti samanupassati, api nu kho so sāmaṃ vā dukkhaṃ parijāneyya, dukkhaṃ vā
parikkhepetvā vihareyyāti? ''kiñhi siyā, bho gotama? no hidaṃ, bho gotamāti.
''Taṃ kiṃ maññasi, aggivessana, nanu tvaṃ evaṃ sante dukkhaṃ allīno dukkhaṃ
upagato dukkhaṃ ajjhosito, dukkhaṃ : 'etaṃ mama, esohamasmi, eso me attāti
samanupassasīti? ''kiñhi no siyā, bho gotama? evametaṃ bho gotamāti.
359. ''Seyyathāpi , aggivessana, puriso
sāratthiko sāragavesī sārapariyesanaṃ caramāno tiṇhaṃ kuṭhāriṃ [kudhāriṃ (syā.
kaṃ. ka.)] ādāya vanaṃ paviseyya. So tattha passeyya mahantaṃ kadalikkhandhaṃ
ujuṃ navaṃ akukkukajātaṃ [akukkuṭajātaṃ (syā. kaṃ.)]. Tamenaṃ mūle chindeyya,
mūle chetvā agge chindeyya, agge chetvā pattavaṭṭiṃ vinibbhujeyya
[vinibbhujjeyya (ka.)]. So tattha pattavaṭṭiṃ vinibbhujanto pheggumpi
nādhigaccheyya, kuto sāraṃ? evameva kho tvaṃ, aggivessana, mayā sakasmiṃ vāde
samanuyuñjiyamāno samanugāhiyamāno samanubhāsiyamāno ritto tuccho aparaddho.
Bhāsitā kho pana te esā, aggivessana, vesāliyaṃ parisati vācā : 'nāhaṃ taṃ
passāmi samaṇaṃ vā brāhmaṇaṃ vā, saṅghiṃ gaṇiṃ gaṇācariyaṃ, api arahantaṃ
sammāsambuddhaṃ paṭijānamānaṃ, yo mayā vādena vādaṃ samāraddho na saṅkampeyya
na sampakampeyya na sampavedheyya, yassa
na kacchehi sedā mucceyyuṃ. Thūṇaṃ cepāhaṃ acetanaṃ vādena vādaṃ samārabheyyaṃ
sāpi mayā vādena vādaṃ samāraddhā saṅkampeyya sampakampeyya sampavedheyya. Ko
pana vādo manussabhūtassāti? tuyhaṃ kho pana, aggivessana, appekaccāni
sedaphusitāni nalāṭā muttāni, uttarāsaṅgaṃ vinibhinditvā bhūmiyaṃ patiṭṭhitāni.
Mayhaṃ kho pana, aggivessana, natthi etarahi kāyasmiṃ sedoti. Iti Bhagavā tasmiṃ
[tassaṃ (?)] parisati suvaṇṇavaṇṇaṃ kāyaṃ vivari. Evaṃ vutte, saccako nigaṇṭhaputto tuṇhībhūto maṅkubhūto
pattakkhandho adhomukho pajjhāyanto appaṭibhāno nisīdi.
360. Atha kho dummukho licchaviputto
saccakaṃ nigaṇṭhaputtaṃ tuṇhībhūtaṃ maṅkubhūtaṃ pattakkhandhaṃ adhomukhaṃ
pajjhāyantaṃ appaṭibhānaṃ viditvā bhagavantaṃ etadavoca : ''upamā maṃ, Bhagavā,
paṭibhātīti. ''Paṭibhātu taṃ, dummukhāti Bhagavā avoca. ''Seyyathāpi, bhante,
gāmassa vā nigamassa vā avidūre pokkharaṇī. Tatrāssa kakkaṭako. Atha kho,
bhante, sambahulā kumārakā vā kumārikā
vā tamhā gāmā vā nigamā vā nikkhamitvā yena sā pokkharaṇī tenupasaṅkameyyuṃ
upasaṅkamitvā taṃ pokkharaṇiṃ ogāhetvā taṃ kakkaṭakaṃ udakā uddharitvā thale
patiṭṭhāpeyyuṃ. Yaññadeva hi so, bhante, kakkaṭako aḷaṃ abhininnāmeyya taṃ
tadeva te kumārakā vā kumārikā vā kaṭṭhena vā kathalena vā sañchindeyyuṃ
sambhañjeyyuṃ sampalibhañjeyyuṃ.
Evañhi so, bhante, kakkaṭako sabbehi aḷehi
sañchinnehi sambhaggehi sampalibhaggehi abhabbo taṃ pokkharaṇiṃ puna otarituṃ,
seyyathāpi pubbe. Evameva kho, bhante, yāni saccakassa nigaṇṭhaputtassa
visūkāyitāni visevitāni vipphanditāni tānipi sabbāni [vipphanditāni kānici
kānici tāni (sī. syā. kaṃ. pī.)] bhagavatā sañchinnāni sambhaggāni
sampalibhaggāni abhabbo ca dāni, bhante, saccako nigaṇṭhaputto puna bhagavantaṃ
upasaṅkamituṃ yadidaṃ vādādhippāyoti. Evaṃ vutte, saccako nigaṇṭhaputto
dummukhaṃ licchaviputtaṃ etadavoca : ''āgamehi tvaṃ, dummukha, āgamehi tvaṃ,
dummukha ( ) [(mukharosi tvaṃ dummukha) (syā. kaṃ.)] na mayaṃ tayā saddhiṃ
mantema, idha mayaṃ bhotā gotamena saddhiṃ mantema.
361. ''Tiṭṭhatesā, bho gotama,
amhākañceva aññesañca puthusamaṇabrāhmaṇānaṃ vācā. Vilāpaṃ vilapitaṃ maññe.
Kittāvatā ca nu kho bhoto gotamassa sāvako sāsanakaro hoti ovādapatikaro tiṇṇavicikiccho
vigatakathaṃkatho vesārajjappatto aparappaccayo satthusāsane viharatīti?
''idha, aggivessana, mama sāvako yaṃ kiñci rūpaṃ atītānāgatapaccuppannaṃ
ajjhattaṃ vā bahiddhā vā oḷārikaṃ vā sukhumaṃ vā hīnaṃ vā paṇītaṃ vā yaṃ dūre
santike vā, sabbaṃ rūpaṃ 'netaṃ mama, nesohamasmi, na meso attāti evametaṃ yathābhūtaṃ sammappaññāya passati yā kāci
vedanā - pe - yā kāci saññā - pe - ye keci saṅkhārā - pe - yaṃ kiñci viññāṇaṃ
atītānāgatapaccuppannaṃ ajjhattaṃ vā bahiddhā vā oḷārikaṃ vā sukhumaṃ vā hīnaṃ
vā paṇītaṃ vā, yaṃ dūre santike vā, sabbaṃ viññāṇaṃ 'netaṃ mama, nesohamasmi,
na meso attāti evametaṃ yathābhūtaṃ sammappaññāya passati. Ettāvatā kho,
aggivessana, mama sāvako sāsanakaro hoti ovādapatikaro tiṇṇavicikiccho
vigatakathaṃkatho vesārajjappatto aparappaccayo satthusāsane viharatīti.
''Kittāvatā pana, bho gotama, bhikkhu
arahaṃ hoti khīṇāsavo vusitavā katakaraṇīyo ohitabhāro anuppattasadattho
parikkhīṇabhavasaṃyojano sammadaññā vimuttoti? ''idha, aggivessana, bhikkhu yaṃ
kiñci rūpaṃ atītānāgatapaccuppannaṃ ajjhattaṃ vā bahiddhā vā oḷārikaṃ vā
sukhumaṃ vā hīnaṃ vā paṇītaṃ vā yaṃ dūre santike vā sabbaṃ rūpaṃ 'netaṃ mama,
nesohamasmi, na meso attāti evametaṃ
yathābhūtaṃ sammappaññāya disvā anupādā vimutto hoti yā kāci vedanā - pe - yā
kāci saññā - pe - ye keci saṅkhārā - pe - yaṃ kiñci viññāṇaṃ
atītānāgatapaccuppannaṃ ajjhattaṃ vā bahiddhā vā oḷārikaṃ vā sukhumaṃ vā hīnaṃ
vā paṇītaṃ vā yaṃ dūre santike vā sabbaṃ
viññāṇaṃ 'netaṃ mama, nesohamasmi, na meso attāti evametaṃ yathābhūtaṃ
sammappaññāya disvā anupādā vimutto hoti. Ettāvatā kho, aggivessana, bhikkhu
arahaṃ hoti khīṇāsavo vusitavā katakaraṇīyo ohitabhāro anuppattasadattho
parikkhīṇabhavasaṃyojano sammadaññā vimutto. Evaṃ vimuttacitto kho,
aggivessana, bhikkhu tīhi anuttariyehi samannāgato hoti : dassanānuttariyena, paṭipadānuttariyena,
vimuttānuttariyena. Evaṃ vimuttacitto kho, aggivessana, bhikkhu tathāgataññeva
sakkaroti garuṃ karoti māneti pūjeti : buddho so Bhagavā bodhāya dhammaṃ
deseti, danto so Bhagavā damathāya dhammaṃ deseti, santo so Bhagavā samathāya
dhammaṃ deseti, tiṇṇo so Bhagavā taraṇāya dhammaṃ deseti, parinibbuto so
Bhagavā parinibbānāya dhammaṃ desetīti.
362. Evaṃ vutte, saccako nigaṇṭhaputto
bhagavantaṃ etadavoca : ''mayameva, bho
gotama, dhaṃsī, mayaṃ pagabbā, ye mayaṃ bhavantaṃ gotamaṃ vādena vādaṃ
āsādetabbaṃ amaññimha. Siyā hi, bho gotama, hatthiṃ pabhinnaṃ āsajja purisassa
sotthibhāvo, na tveva bhavantaṃ gotamaṃ āsajja siyā purisassa sotthibhāvo. Siyā
hi, bho gotama, pajjalitaṃ [jalantaṃ (sī. pī.)] aggikkhandhaṃ āsajja purisassa
sotthibhāvo , na tveva bhavantaṃ gotamaṃ āsajja siyā purisassa sotthibhāvo.
Siyā hi, bho gotama, āsīvisaṃ ghoravisaṃ āsajja purisassa sotthibhāvo, na tveva
bhavantaṃ gotamaṃ āsajja siyā purisassa sotthibhāvo. Mayameva, bho gotama, dhaṃsī,
mayaṃ pagabbā, ye mayaṃ bhavantaṃ gotamaṃ vādena vādaṃ āsādetabbaṃ amaññimha.
Adhivāsetu [adhivāsetu ca (pī. ka.)] me bhavaṃ gotamo svātanāya bhattaṃ saddhiṃ
bhikkhusaṅghenāti. Adhivāsesi Bhagavā tuṇhībhāvena.
363. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto
bhagavato adhivāsanaṃ viditvā te licchavī āmantesi : ''suṇantu me bhonto
licchavī, samaṇo me gotamo nimantito
svātanāya saddhiṃ bhikkhusaṅghena. Tena
me abhihareyyātha yamassa patirūpaṃ maññeyyāthāti. Atha kho te licchavī tassā
rattiyā accayena saccakassa nigaṇṭhaputtassa pañcamattāni thālipākasatāni
bhattābhihāraṃ abhihariṃsu. Atha kho nigaṇṭhaputto sake ārāme paṇītaṃ khādanīyaṃ
bhojanīyaṃ paṭiyādāpetvā bhagavato kālaṃ ārocāpesi : ''kālo, bho gotama, niṭṭhitaṃ
bhattanti. Atha kho Bhagavā pubbaṇhasamayaṃ nivāsetvā pattacīvaramādāya yena
saccakassa nigaṇṭhaputtassa ārāmo tenupasaṅkami upasaṅkamitvā paññatte āsane
nisīdi saddhiṃ bhikkhusaṅghena. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto buddhappamukhaṃ
bhikkhusaṅghaṃ paṇītena khādanīyena bhojanīyena sahatthā santappesi
sampavāresi. Atha kho saccako nigaṇṭhaputto bhagavantaṃ bhuttāviṃ onītapattapāṇiṃ
aññataraṃ nīcaṃ āsanaṃ gahetvā ekamantaṃ nisīdi. Ekamantaṃ nisinno kho saccako
nigaṇṭhaputto bhagavantaṃ etadavoca : ''yamidaṃ, bho gotama, dāne puññañca
puññamahī ca taṃ dāyakānaṃ sukhāya hotūti. ''Yaṃ kho, aggivessana, tādisaṃ
dakkhiṇeyyaṃ āgamma avītarāgaṃ avītadosaṃ avītamohaṃ, taṃ dāyakānaṃ bhavissati. Yaṃ kho, aggivessana,
mādisaṃ dakkhiṇeyyaṃ āgamma vītarāgaṃ vītadosaṃ vītamohaṃ, taṃ tuyhaṃ
bhavissatīti.
Cūḷasaccakasuttaṃ niṭṭhitaṃ pañcamaṃ.
35. Cūḷasaccakasuttavaṇṇanā
[Atthakathā]
353. Evaṃ me sutanti cūḷasaccakasuttaṃ.
Tattha mahāvane kūṭāgārasālāyanti mahāvanaṃ nāma sayaṃjātaṃ aropimaṃ
saparicchedaṃ mahantaṃ vanaṃ. Kapilavatthusāmantā pana mahāvanaṃ himavantena
saha ekābaddhaṃ aparicchedaṃ hutvā mahāsamuddaṃ āhacca ṭhitaṃ. Idaṃ tādisaṃ na
hoti. Saparicchedaṃ mahantaṃ vananti mahāvanaṃ. Kūṭāgārasālā pana mahāvanaṃ
nissāya kate ārāme kūṭāgāraṃ antokatvā haṃsavaṭṭakacchannena katā
sabbākārasampannā buddhassa bhagavato gandhakuṭi veditabbā.
Saccako nigaṇṭhaputtoti pubbe kira eko
nigaṇṭho ca nigaṇṭhī ca pañca pañca vādasatāni uggahetvā, vādaṃ āropessāmāti
jambudīpe vicarantā vesāliyaṃ samāgatā. Licchavirājāno disvā, – ‘‘tvaṃ ko, tvaṃ
kā’’ti pucchiṃsu. Nigaṇṭho – ‘‘ahaṃ vādaṃ āropessāmīti jambudīpe vicarāmī’’ti
āha. Nigaṇṭhīpi tathā āha. Licchavino, ‘‘idheva aññamaññaṃ vādaṃ āropethā’’ti
āhaṃsu. Nigaṇṭhī attanā uggahitāni pañcavādasatāni pucchi, nigaṇṭho kathesi.
Nigaṇṭhena pucchitepi nigaṇṭhī kathesiyeva. Ekassapi na jayo, na parājayo, ubho
samasamāva ahesuṃ. Licchavino, – ‘‘tumhe ubhopi samasamā āhiṇḍitvā kiṃ
karissatha, idheva vasathā’’ti gehaṃ datvā baliṃ paṭṭhapesuṃ. Tesaṃ saṃvāsamanvāya
catasso dhītaro jātā, – ekā saccā nāma, ekā lolā nāma, ekā paṭācārā nāma, ekā
ācāravatī nāma. Tāpi paṇḍitāva ahesuṃ, mātāpitūhi uggahitāni pañca pañca
vādasatāni uggahesuṃ. Tā vayapattā mātāpitaro avocuṃ – ‘‘amhākaṃ ammā kule dārikā
nāma hiraññasuvaṇṇādīni datvā kulagharaṃ pesitapubbā nāma natthi. Yo pana
agāriko tāsaṃ vādaṃ maddituṃ sakkoti, tassa pādaparicārikā honti. Yo pabbajito
tāsaṃ maddituṃ sakkoti, tassa santike pabbajanti. Tumhe kiṃ karissathā’’ti?
Mayampi evameva karissāmāti. Catassopi paribbājikavesaṃ gahetvā, ‘‘ayaṃ
jambudīpo nāma jambuyā paññāyatī’’ti jambusākhaṃ gahetvā cārikaṃ pakkamiṃsu. Yaṃ
gāmaṃ pāpuṇanti, tassa dvāre paṃsupuñje vā vālikapuñje vā jambudhajaṃ ṭhapetvā,
– ‘‘yo vādaṃ āropetuṃ sakkoti, so imaṃ maddatū’’ti vatvā gāmaṃ pavisanti. Evaṃ
gāmena gāmaṃ vicarantiyo sāvatthiṃ pāpuṇitvā tatheva gāmadvāre jambudhajaṃ ṭhapetvā
sampattamanussānaṃ ārocetvā antonagaraṃ paviṭṭhā.
Tena samayena bhagavā sāvatthiṃ nissāya
jetavane viharati. Athāyasmā sāriputto gilāne pucchanto ajaggitaṭṭhānaṃ
jagganto attano kiccamahantatāya aññehi bhikkhūhi divātaraṃ gāmaṃ piṇḍāya
pavisanto gāmadvāre jambudhajaṃ disvā, – ‘‘kimida’’nti dārake pucchi. Te
tamatthaṃ ārocesuṃ. Tena hi maddathāti. Na sakkoma, bhante, bhāyāmāti. ‘‘Kumārā
mā bhāyatha, ‘kena amhākaṃ jambudhajo maddāpito’ti vutte, buddhasāvakena
sāriputtattherena maddāpito, vādaṃ āropetukāmā jetavane therassa santikaṃ
gacchathāti vadeyyāthā’’ti āha. Te therassa vacanaṃ sutvā jambudhajaṃ madditvā
chaḍḍesuṃ. Thero piṇḍāya caritvā vihāraṃ gato. Paribbājikāpi gāmato
nikkhamitvā, ‘‘amhākaṃ dhajo kena maddāpito’’ti pucchiṃsu. Dārakā tamatthaṃ
ārocesuṃ. Paribbājikā puna gāmaṃ pavisitvā ekekaṃ vīthiṃ gahetvā, –
‘‘buddhasāvako kira sāriputto nāma amhehi saddhiṃ vādaṃ karissati, sotukāmā nikkhamathā’’ti
ārocesuṃ. Mahājano nikkhami, tena saddhiṃ paribbājikā jetavanaṃ agamiṃsu.
Thero – ‘‘amhākaṃ vasanaṭṭhāne
mātugāmassa āgamanaṃ nāma aphāsuka’’nti vihāramajjhe nisīdi. Paribbājikāyo
gantvā theraṃ pucchiṃsu – ‘‘tumhehi amhākaṃ dhajo maddāpito’’ti? Āma, mayā
maddāpitoti. Mayaṃ tumhehi saddhiṃ vādaṃ karissāmāti. Sādhu karotha, kassa
pucchā kassa vissajjanaṃ hotūti? Pucchā nāma amhākaṃ pattā, tumhe pana mātugāmā
nāma paṭhamaṃ pucchathāti āha. Tā catassopi catūsu disāsu ṭhatvā mātāpitūnaṃ
santike uggahitaṃ vādasahassaṃ pucchiṃsu. Thero khaggena kumudanāḷaṃ chindanto
viya pucchitaṃ pucchitaṃ nijjaṭaṃ niggaṇṭhiṃ katvā kathesi, kathetvā puna
pucchathāti āha. Ettakameva, bhante, mayaṃ jānāmāti. Thero āha – ‘‘tumhehi
vādasahassaṃ pucchitaṃ mayā kathitaṃ, ahaṃ pana ekaṃ yeva pañhaṃ pucchissāmi,
taṃ tumhe kathethā’’ti. Tā therassa visayaṃ disvā, ‘‘pucchatha, bhante,
byākarissāmā’’ti vattuṃ nāsakkhiṃsu. ‘‘Vada, bhante, jānamānā byākarissāmā’’ti
puna āhaṃsu.
Thero ayaṃ pana kulaputte pabbājetvā paṭhamaṃ
sikkhāpetabbapañhoti vatvā, – ‘‘ekaṃ nāma ki’’nti pucchi. Tā neva antaṃ, na koṭiṃ
addasaṃsu. Thero kathethāti āha. Na passāma, bhanteti. Tumhehi vādasahassaṃ
pucchitaṃ mayā kathitaṃ, mayhaṃ tumhe ekaṃ pañhampi kathetuṃ na sakkotha, evaṃ
sante kassa jayo kassa parājayoti? Tumhākaṃ, bhante, jayo, amhākaṃ parājayoti.
Idāni kiṃ karissathāti? Tā mātāpitūhi vuttavacanaṃ ārocetvā, ‘‘tumhākaṃ santike
pabbajissāmā’’ti āhaṃsu. Tumhe mātugāmā nāma amhākaṃ santike pabbajituṃ na vaṭṭati,
amhākaṃ pana sāsanaṃ gahetvā bhikkhuniupassayaṃ gantvā pabbajathāti. Tā sādhūti
therassa sāsanaṃ gahetvā bhikkhunisaṅghassa santikaṃ gantvā pabbajiṃsu.
Pabbajitā ca pana appamattā ātāpiniyo hutvā nacirasseva arahattaṃ pāpuṇiṃsu.
Ayaṃ saccako tāsaṃ catunnampi kaniṭṭhabhātiko.
Tāhi catūhipi uttaritarapañño, mātāpitūnampi santikā vādasahassaṃ, tato
bahutarañca bāhirasamayaṃ uggahetvā katthaci agantvā rājadārake sippaṃ
sikkhāpento tattheva vesāliyaṃ vasati, paññāya atipūritattā kucchi me
bhijjeyyāti bhīto ayapaṭṭena kucchiṃ parikkhipitvā carati, imaṃ sandhāya vuttaṃ
‘‘saccako nigaṇṭhaputto’’ti.
Bhassappavādakoti bhassaṃ vuccati
kathāmaggo, taṃ pavadati kathetīti bhassappavādako. Paṇḍitavādoti ahaṃ paṇḍitoti
evaṃ vādo. Sādhusammato bahujanassāti yaṃ yaṃ nakkhattacārena ādisati, taṃ taṃ yebhuyyena
tatheva hoti, tasmā ayaṃ sādhuladdhiko bhaddakoti evaṃ sammato mahājanassa.
Vādena vādaṃ samāraddhoti kathāmaggena dosaṃ āropito. Āyasmā assajīti
sāriputtattherassa ācariyo assajitthero. Jaṅghāvihāraṃ anucaṅkamamānoti tato
tato licchavirājagehato taṃ taṃ gehaṃ gamanatthāya anucaṅkamamāno. Yenāyasmā
assaji tenupasaṅkamīti kasmā upasaṅkami? Samayajānanatthaṃ.
Evaṃ kirassa ahosi – ‘‘ahaṃ ‘samaṇassa
gotamassa vādaṃ āropessāmī’ti āhiṇḍāmi, ‘samayaṃ panassa na jānāmī’ti na
āropesiṃ. Parassa hi samayaṃ ñatvā āropito vādo svāropito nāma hoti. Ayaṃ pana
samaṇassa gotamassa sāvako paññāyati assajitthero; so attano satthu samaye
kovido, etāhaṃ pucchitvā kathaṃ patiṭṭhāpetvā samaṇassa gotamassa vādaṃ
āropessāmī’’ti. Tasmā upasaṅkami. Vinetīti kathaṃ vineti, kathaṃ sikkhāpetīti
pucchati. Thero pana yasmā dukkhanti vutte upārambhassa okāso hoti,
maggaphalānipi pariyāyena dukkhanti āgatāni, ayañca dukkhanti vutte theraṃ
puccheyya – ‘‘bho assaji, kimatthaṃ tumhe pabbajitā’’ti. Tato
‘‘maggaphalatthāyā’’ti vutte, – ‘‘nayidaṃ, bho assaji, tumhākaṃ sāsanaṃ nāma,
mahāāghātanaṃ nāmetaṃ, nirayussado nāmesa, natthi tumhākaṃ sukhāsā, uṭṭhāyuṭṭhāya
dukkhameva jirāpentā āhiṇḍathā’’ti dosaṃ āropeyya, tasmā paravādissa
pariyāyakathaṃ kātuṃ na vaṭṭati. Yathā esa appatiṭṭho hoti, evamassa
nippariyāyakathaṃ kathessāmīti cintetvā, ‘‘rūpaṃ, bhikkhave, anicca’’nti imaṃ
aniccānattavaseneva kathaṃ katheti. Dussutanti sotuṃ ayuttaṃ.
354. Santhāgāreti rājakulānaṃ
atthānusāsanasanthāgārasālāyaṃ. Yena te licchavī tenupasaṅkamīti evaṃ kirassa
ahosi – ‘‘ahaṃ pubbe samayaṃ ajānanabhāvena samaṇassa gotamassa vādaṃ na
āropesiṃ, idāni panassa mahāsāvakena kathitaṃ samayaṃ jānāmi, ime ca mama
antevāsikā pañcasatā licchavī sannipatitā. Etehi saddhiṃ gantvā samaṇassa
gotamassa vādaṃ āropessāmī’’ti tasmā upasaṅkami. Ñātaññatarenāti ñātesu
abhiññātesu pañcavaggiyattheresu aññatarena. Patiṭṭhitanti yathā tena patiṭṭhitaṃ.
Sace evaṃ patiṭṭhissati, atha pana aññadeva vakkhati, tatra mayā kiṃ sakkā
kātunti idāneva piṭṭhiṃ parivattento āha. Ākaḍḍheyyāti attano abhimukhaṃ kaḍḍheyya.
Parikaḍḍheyyāti purato paṭipaṇāmeyya. Samparikaḍḍheyyāti kālena ākaḍḍheyya,
kālena parikaḍḍheyya. Soṇḍikākilañjanti surāghare piṭṭhakilañjaṃ. Soṇḍikādhuttoti
surādhutto. Vālaṃ kaṇṇe gahetvāti surāparissāvanatthavikaṃ dhovitukāmo kasaṭanidhunanatthaṃ
ubhosu kaṇṇesu gahetvā. Odhuneyyāti adhomukhaṃ katvā dhuneyya. Niddhuneyyāti
uddhaṃmukhaṃ katvā dhuneyya. Nipphoṭeyyāti punappunaṃ papphoṭeyya. Sāṇadhovikaṃ
nāmāti ettha manussā sāṇasāṭakakaraṇatthaṃ sāṇavāke gahetvā muṭṭhiṃ muṭṭhiṃ bandhitvā
udake pakkhipanti. Te tatiyadivase suṭṭhu kilinnā honti. Atha manussā
ambilayāgusurādīni ādāya tattha gantvā sāṇamuṭṭhiṃ gahetvā, dakkhiṇato vāmato
sammukhā cāti tīsu phalakesu sakiṃ dakkhiṇaphalake, sakiṃ vāmaphalake, sakiṃ
sammukhaphalake paharantā ambilayāgusurādīni bhuñjantā pivantā khādantā
dhovanti. Mahantā kīḷā hoti. Rañño nāgo taṃ kīḷaṃ disvā gambhīraṃ udakaṃ
anupavisitvā soṇḍāya udakaṃ gahetvā sakiṃ kumbhe sakiṃ piṭṭhiyaṃ sakiṃ ubhosu
passesu sakiṃ antarasatthiyaṃ pakkhipanto kīḷittha. Tadupādāya taṃ kīḷitajātaṃ
sāṇadhovikaṃ nāma vuccati, taṃ sandhāya vuttaṃ – ‘‘sāṇadhovikaṃ nāma kīḷitajātaṃ
kīḷatī’’ti. Kiṃ so bhavamāno saccako nigaṇṭhaputto, yo bhagavato vādaṃ
āropessatīti yo saccako nigaṇṭhaputto bhagavato vādaṃ āropessati, so kiṃ
bhavamāno kiṃ yakkho bhavamāno udāhu indo, udāhu brahmā bhavamāno bhagavato
vādaṃ āropessati? Na hi sakkā pakatimanussena bhagavato vādaṃ āropetunti
ayamettha adhippāyo.
355. Tena kho pana samayenāti yasmiṃ
samaye saccako ārāmaṃ pāvisi, tasmiṃ. Kismiṃ pana samaye pāvisīti?
Mahāmajjhanhikasamaye. Kasmā pana tasmiṃ samaye caṅkamantīti? Paṇītabhojanapaccayassa
thinamiddhassa vinodanatthaṃ. Divāpadhānikā vā te. Tādisānañhi pacchābhattaṃ caṅkamitvā
nhatvā sarīraṃ utuṃ gaṇhāpetvā nisajja samaṇadhammaṃ karontānaṃ cittaṃ ekaggaṃ
hoti. Yena te bhikkhūti so kira kuhiṃ samaṇo gotamoti pariveṇato pariveṇaṃ
gantvā pucchitvā pavisissāmīti vilokento araññe hatthī viya caṅkame caṅkamamāne
paṃsukūlikabhikkhū disvā tesaṃ santikaṃ agamāsi. Taṃ sandhāya, ‘‘yena te
bhikkhū’’tiādi vuttaṃ. Kahaṃ nu kho, bhoti katarasmiṃ āvāse vā maṇḍape vāti
attho. Esa, aggivessana, bhagavāti tadā kira bhagavā paccūsakāle mahākaruṇā
samāpattiṃ samāpajjitvā dasasahassacakkavāḷe sabbaññutaññāṇajālaṃ pattharitvā
bodhaneyyasattaṃ olokento addasa – ‘‘sve saccako nigaṇṭhaputto mahatiṃ
licchaviparisaṃ gahetvā mama vādaṃ āropetukāmo āgamissatī’’ti. Tasmā pātova
sarīrapaṭijagganaṃ katvā bhikkhusaṅghaparivāro vesāliyaṃ piṇḍāya caritvā piṇḍapātapaṭikkanto
mahāparisāya nisīdituṃ sukhaṭṭhāne nisīdissāmīti gandhakuṭiṃ apavisitvā
mahāvane aññatarasmiṃ rukkhamūle divāvihāraṃ nisīdi. Te bhikkhū bhagavato vattaṃ
dassetvā āgatā, saccakena puṭṭhā dūre nisinnaṃ bhagavantaṃ dassentā, ‘‘esa
aggivessana bhagavā’’ti āhaṃsu.
Mahatiyā licchaviparisāya saddhinti heṭṭhā
pañcamattehi licchavisatehi parivutoti vuttaṃ. Te etassa antevāsikāyeva,
antovesāliyaṃ pana saccako pañcamattāni licchavirājasatāni gahetvā,
‘‘vādatthiko bhagavantaṃ upasaṅkamanto’’ti sutvā dvinnaṃ paṇḍitānaṃ
kathāsallāpaṃ sossāmāti yebhuyyena manussā nikkhantā, evaṃ sā parisā mahatī
aparicchinnagaṇanā ahosi. Taṃ sandhāyetaṃ vuttaṃ. Añjaliṃ paṇāmetvāti ete
ubhatopakkhikā, te evaṃ cintesuṃ – ‘‘sace no micchādiṭṭhikā codessanti, ‘kasmā
tumhe samaṇaṃ gotamaṃ vanditthā’ti, tesaṃ, ‘kiṃ añjalimattakaraṇenapi vanditaṃ
hotī’ti vakkhāma. Sace no sammādiṭṭhikā codessanti, ‘kasmā bhagavantaṃ na
vanditthā’ti, ‘kiṃ sīsena bhūmiṃ paharanteneva vanditaṃ hoti, nanu
añjalikammampi vandanā evā’ti vakkhāmā’’ti. Nāma gottanti, bho gotama, ahaṃ
asukassa putto datto nāma mitto nāma idha āgatoti vadantā nāmaṃ sāventi nāma.
Bho gotama, ahaṃ vāsiṭṭho nāma kaccāno nāma idha āgatoti vadantā gottaṃ sāventi
nāma. Ete kira daliddā jiṇṇakulaputtā parisamajjhe nāmagottavasena pākaṭā
bhavissāmāti evaṃ akaṃsu. Ye pana tuṇhībhūtā nisīdiṃsu, te kerāṭikā ceva andhabālā
ca. Tattha kerāṭikā, ‘‘ekaṃ dve kathāsallāpe karonto vissāsiko hoti, atha
vissāse sati ekaṃ dve bhikkhā adātuṃ na yutta’’nti tato attānaṃ mocentā tuṇhī
nisīdanti. Andhabālā aññāṇatāyeva avakkhittamattikāpiṇḍo viya yattha katthaci
tuṇhībhūtā nisīdanti.
356. Kiñcideva desanti kañci okāsaṃ
kiñci kāraṇaṃ, athassa bhagavā pañhapucchane ussāhaṃ janento āha – puccha,
aggivessana, yadākaṅkhasīti. Tassattho – ‘‘puccha yadi ākaṅkhasi, na me
pañhavissajjane bhāro atthi’’. Atha vā ‘‘puccha yaṃ ākaṅkhasi, sabbaṃ te
vissajjessāmī’’ti sabbaññupavāraṇaṃ pavāresi asādhāraṇaṃ
paccekabuddhaaggasāvamahāsāvakehi. Te hi yadākaṅkhasīti na vadanti, sutvā
vedissāmāti vadanti. Buddhā pana ‘‘pucchāvuso, yadākaṅkhasī’’ti (saṃ. ni.
1.237) vā, ‘‘puccha, mahārāja, yadākaṅkhasī’’ti (dī. ni. 1.162) vā,
‘‘Puccha vāsava maṃ pañhaṃ, yaṃ kiñci
manasicchasi;
Tassa tasseva pañhassa, ahaṃ antaṃ
karomi te’’ iti. (dī. ni. 2.356) vā,
‘‘Tena hi tvaṃ, bhikkhu, sake āsane
nisīditvā puccha yadākaṅkhasī’’ti (ma. ni. 3.85) vā,
‘‘Bāvarissa ca tuyhaṃ vā, sabbesaṃ
sabbasaṃsayaṃ;
Katāvakāsā pucchavho, yaṃ kiñci
manasicchathā’’ti. (su. ni. 1036) vā,
‘‘Puccha maṃ sabhiya pañhaṃ, yaṃ kiñci
manasicchasi;
Tassa tasseva pañhassa, ahaṃ antaṃ
karomi te’’ iti. (su. ni. 517) vā –
Tesaṃ tesaṃ yakkhanarindadevasamaṇabrāhmaṇaparibbājakānaṃ
sabbaññupavāraṇaṃ pavārenti. Anacchariyañcetaṃ, yaṃ bhagavā buddhabhūmiṃ patvā
etaṃ pavāraṇaṃ pavāreyya. Yo bodhisattabhūmiyaṃ padesañāṇepi ṭhito
‘‘Koṇḍañña pañhāni viyākarohi,
Yācanti taṃ isayo sādhurūpā;
Koṇḍañña eso manujesu dhammo,
Yaṃ vuddhamāgacchati esa bhāro’’ti.
(jā. 2.17.60) –
Evaṃ sakkādīnaṃ atthāya isīhi yācito
‘‘Katāvakāsā pucchantu bhonto,
Yaṃ kiñci pañhaṃ manasābhipatthitaṃ;
Ahañhi taṃ taṃ vo viyākarissaṃ,
Ñatvā sayaṃ lokamimaṃ parañcā’’ti. (jā.
2.17.61);
Evaṃ sarabhaṅgakāle, sambhavajātake ca
sakalajambudīpaṃ tikkhattuṃ vicaritvā pañhānaṃ antakaraṃ adisvā suciratena
brāhmaṇena pañhaṃ puṭṭho okāse kārite, jātiyā sattavasso rathikāyaṃ paṃsuṃ kīḷanto
pallaṅkaṃ ābhujitvā antaravīthiyaṃ nisinnova –
‘‘Taggha te ahamakkhissaṃ, yathāpi
kusalo tathā;
Rājā ca kho taṃ jānāti, yadi kāhati vā
na vā’’ti. (jā. 1.16.172) –
Sabbaññupavāraṇaṃ pavāresi.
Evaṃ bhagavatā sabbaññupavāraṇāya
pavāritāya attamano pañhaṃ pucchanto, ‘‘kathaṃ pana, bho gotamā’’tiādimāha.
Athassa bhagavā, ‘‘passatha, bho, aññaṃ
sāvakena kathitaṃ, aññaṃ satthā katheti, nanu mayā paṭikacceva vuttaṃ, ‘sace
tathā patiṭṭhissati, yathāssa sāvakena patiṭṭhitaṃ, evāhaṃ vādaṃ āropessāmī’ti.
Ayaṃ pana aññameva katheti, tattha kiṃ mayā sakkā kātu’’nti evaṃ nigaṇṭhassa
vacanokāso mā hotūti heṭṭhā assajittherena kathitaniyāmeneva kathento, evaṃ kho
ahaṃ, aggivessanātiādimāha. Upamā maṃ, bho gotama, paṭibhātīti, bho gotama,
mayhaṃ ekā upamā upaṭṭhāti, āharāmi taṃ upamanti vadati. Paṭibhātu taṃ,
aggivessanāti upaṭṭhātu te, aggivessana, āhara taṃ upamaṃ visatthoti bhagavā
avoca. Balakaraṇīyāti bāhubalena kattabbā kasivāṇijjādikā kammantā. Rūpattāyaṃ
purisapuggaloti rūpaṃ attā assāti rūpattā, rūpaṃ attāti gahetvā ṭhitapuggalaṃ
dīpeti. Rūpe patiṭṭhāyāti tasmiṃ attāti gahitarūpe patiṭṭhahitvā. Puññaṃ vā
apuññaṃ vā pasavatīti kusalaṃ vā akusalaṃ vā paṭilabhati. Vedanattādīsupi eseva
nayo. Iminā kiṃ dīpeti? Ime pañcakkhandhā imesaṃ sattānaṃ pathavī viya patiṭṭhā,
te imesu pañcasu khandhesu patiṭṭhāya kusalākusalakammaṃ nāma āyūhanti. Tumhe
evarūpaṃ vijjamānameva attānaṃ paṭisedhento pañcakkhandhā anattāti dīpethāti
ativiya sakāraṇaṃ katvā upamaṃ āhari. Iminā ca nigaṇṭhena āhaṭaopammaṃ
niyatameva, sabbaññubuddhato añño tassa kathaṃ chinditvā vāde dosaṃ dātuṃ
samattho nāma natthi. Duvidhā hi puggalā buddhaveneyyā ca sāvakaveneyyā ca.
Sāvakaveneyye sāvakāpi vinenti buddhāpi. Buddhaveneyye pana sāvakā vinetuṃ na
sakkonti, buddhāva vinenti. Ayampi nigaṇṭho buddhaveneyyo, tasmā etassa vādaṃ
chinditvā añño dosaṃ dātuṃ samattho nāma natthi. Tenassa bhagavā sayameva vāde
dosadassanatthaṃ nanu tvaṃ, aggivessanātiādimāha.
Atha nigaṇṭho cintesi – ‘‘ativiya samaṇo
gotamo mama vādaṃ patiṭṭhapeti, sace upari koci doso bhavissati, mamaṃ ekakaṃyeva
niggaṇhissati. Handāhaṃ imaṃ vādaṃ mahājanassāpi matthake pakkhipāmī’’ti, tasmā
evamāha – ahampi, bho gotama, evaṃ vadāmi rūpaṃ me attā…pe… viññāṇaṃ me attāti,
ayañca mahatī janatāti. Bhagavā pana nigaṇṭhato sataguṇenapi sahassaguṇenapi
satasahassaguṇenapi vādīvarataro, tasmā cintesi – ‘‘ayaṃ nigaṇṭho attānaṃ
mocetvā mahājanassa matthake vādaṃ pakkhipati, nāssa attānaṃ mocetuṃ dassāmi,
mahājanato nivattetvā ekakaṃyeva naṃ niggaṇhissāmī’’ti. Atha naṃ kiñhi te,
aggivessanātiādimāha. Tassattho – nāyaṃ janatā mama vādaṃ āropetuṃ āgatā, tvaṃyeva
sakalaṃ vesāliṃ saṃvaṭṭitvā mama vādaṃ āropetuṃ āgato, tasmā tvaṃ sakameva vādaṃ
niveṭhehi, mā mahājanassa matthake pakkhipasīti. So paṭijānanto ahañhi, bho
gotamātiādimāha.
357. Iti bhagavā nigaṇṭhassa vādaṃ patiṭṭhapetvā,
tena hi, aggivessanāti pucchaṃ ārabhi. Tattha tena hīti kāraṇatthe nipāto.
Yasmā tvaṃ pañcakkhandhe attato paṭijānāsi, tasmāti attho. Sakasmiṃ vijiteti
attano raṭṭhe. Ghātetāyaṃ vā ghātetunti ghātārahaṃ ghātetabbayuttakaṃ ghātetuṃ.
Jāpetāyaṃ vā jāpetunti dhanajānirahaṃ jāpetabbayuttaṃ jāpetuṃ jiṇṇadhanaṃ kātuṃ.
Pabbājetāyaṃ vā pabbājetunti sakaraṭṭhato pabbājanārahaṃ pabbājetuṃ, nīharituṃ.
Vattituñca arahatīti vattati ceva vattituñca arahati. Vattituṃ yuttoti dīpeti.
Iti nigaṇṭho attano vādabhedanatthaṃ āhaṭakāraṇameva attano māraṇatthāya āvudhaṃ
tikhiṇaṃ karonto viya visesetvā dīpeti, yathā taṃ bālo. Evaṃ me rūpaṃ hotūti
mama rūpaṃ evaṃvidhaṃ hotu, pāsādikaṃ abhirūpaṃ alaṅkatappaṭiyattaṃ suvaṇṇatoraṇaṃ
viya susajjitacittapaṭo viya ca manāpadassananti. Evaṃ me rūpaṃ mā ahosīti mama
rūpaṃ evaṃvidhaṃ mā hotu, dubbaṇṇaṃ dussaṇṭhitaṃ valitapalitaṃ tilakasamākiṇṇanti.
Tuṇhī ahosīti nigaṇṭho imasmiṃ ṭhāne
viraddhabhāvaṃ ñatvā, ‘‘samaṇo gotamo mama vādaṃ bhindanatthāya kāraṇaṃ āhari,
ahaṃ bālatāya tameva visesetvā dīpesiṃ, idāni naṭṭhomhi, sace vattatīti vakkhāmi,
ime rājāno uṭṭhahitvā, ‘aggivessana, tvaṃ mama rūpe vaso vattatīti vadasi, yadi
te rūpe vaso vattati, kasmā tvaṃ yathā ime licchavirājāno tāvatiṃsadevasadisehi
attabhāvehi virocanti abhirūpā pāsādikā, evaṃ na virocasī’ti. Sace na vattatīti
vakkhāmi, samaṇo gotamo uṭṭhahitvā, ‘aggivessana, tvaṃ pubbe vattati me rūpasmiṃ
vasoti vatvā idāni paṭikkhipasī’ti vādaṃ āropessati. Iti vattatīti vuttepi eko
doso, na vattatīti vuttepi eko doso’’ti tuṇhī ahosi. Dutiyampi bhagavā pucchi,
dutiyampi tuṇhī ahosi. Yasmā pana yāvatatiyaṃ bhagavatā pucchite abyākarontassa
sattadhā muddhā phalati, buddhā ca nāma sattānaṃyeva atthāya
kappasatasahassādhikāni cattāri asaṅkhyeyyāni pāramīnaṃ pūritattā sattesu
balavaanuddayā honti. Tasmā yāvatatiyaṃ apucchitvā atha kho bhagavā saccakaṃ
nigaṇṭhaputtaṃ etadavoca – etaṃ ‘‘byākarohī dānī’’tiādivacanaṃ avoca.
Tattha sahadhammikanti sahetukaṃ sakāraṇaṃ.
Vajiraṃ pāṇimhi assāti vajirapāṇi. Yakkhoti na yo vā so vā yakkho, sakko
devarājāti veditabbo. Ādittanti aggivaṇṇaṃ. Sampajjalitanti suṭṭhu pajjalitaṃ.
Sajotibhūtanti samantato jotibhūtaṃ, ekaggijālabhūtanti attho. Ṭhito hotīti
mahantaṃ sīsaṃ, kandalamakulasadisā dāṭhā, bhayānakāni akkhināsādīnīti evaṃ
virūparūpaṃ māpetvā ṭhito. Kasmā panesa āgatoti? Diṭṭhivissajjāpanatthaṃ.
Apica, ‘‘ahañceva kho pana dhammaṃ deseyyaṃ, pare ca me na ājāneyyu’’nti evaṃ
dhammadesanāya appossukkabhāvaṃ āpanne bhagavati sakko mahābrahmunā saddhiṃ
āgantvā, ‘‘bhagavā dhammaṃ desetha, tumhākaṃ āṇāya avattamāne mayaṃ
vattāpessāma, tumhākaṃ dhammacakkaṃ hotu, amhākaṃ āṇācakka’’nti paṭiññamakāsi.
Tasmā ‘‘ajja saccakaṃ tāsetvā pañhaṃ vissajjāpessāmī’’ti āgato.
Bhagavā ceva passati, saccako ca nigaṇṭhaputtoti
yadi hi taṃ aññepi passeyyuṃ. Taṃ kāraṇaṃ agaru assa, ‘‘samaṇo gotamo saccakaṃ
attano vāde anotarantaṃ ñatvā yakkhaṃ āvāhetvā dassesi, tato saccako bhayena
kathesī’’ti vadeyyuṃ. Tasmā bhagavā ceva passati saccako ca. Tassa taṃ disvāva
sakalasarīrato sedā mucciṃsu, antokucchi viparivattamānā mahāravaṃ ravi. So
‘‘aññepi nu kho passantī’’ti olokento kassaci lomahaṃsamattampi na addasa. Tato
– ‘‘idaṃ bhayaṃ mameva uppannaṃ. Sacāhaṃ yakkhoti vakkhāmi, ‘kiṃ tuyhameva
akkhīni atthi, tvameva yakkhaṃ passasi, paṭhamaṃ yakkhaṃ adisvā samaṇena
gotamena vādasaṅghāṭe khittova yakkhaṃ passasī’ti vadeyyu’’nti cintetvā – ‘‘na
dāni me idha aññaṃ paṭisaraṇaṃ atthi, aññatra samaṇā gotamā’’ti maññamāno, atha
kho saccako nigaṇṭhaputto…pe… bhagavantaṃ etadavoca. Tāṇaṃ gavesīti tāṇanti
gavesamāno. Leṇaṃ gavesīti leṇanti gavesamāno. Saraṇaṃ gavesīti saraṇanti
gavesamāno. Ettha ca tāyati rakkhatīti tāṇaṃ. Nilīyanti etthāti leṇaṃ. Saratīti
saraṇaṃ, bhayaṃ hiṃsati viddhaṃsetīti attho.
358. Manasi karitvāti manamhi katvā
paccavekkhitvā upadhāretvā. Evaṃ me vedanā hotūti kusalāva hotu, sukhāva hotu.
Evaṃ me saññā hotūti kusalāva hotu, sukhāva hotu, somanassasampayuttāva hotūti.
Saṅkhāraviññāṇesupi eseva nayo. Mā ahosīti ettha pana vuttavipariyāyena attho
veditabbo. Kallaṃ nūti yuttaṃ nu. Samanupassitunti ‘‘etaṃ mama esohamasmi eso
me attā’’ti evaṃ taṇhāmānadiṭṭhivasena passituṃ. No hidaṃ, bho gotamāti na
yuttametaṃ, bho gotama. Iti bhagavā yathā nāma cheko ahituṇḍiko sappadaṭṭhavisaṃ
teneva sappena puna ḍaṃsāpetvā ubbāheyya, evaṃ tassaṃyeva parisati saccakaṃ
nigaṇṭhaputtaṃ teneva mukhena pañcakkhandhā aniccā dukkhā anattāti vadāpesi.
Dukkhaṃ allīnoti imaṃ pañcakkhandhadukkhaṃ taṇhādiṭṭhīhi allīno. Upagato
ajjhositotipi taṇhādiṭṭhivaseneva veditabbo. Dukkhaṃ etaṃ mamātiādīsu
pañcakkhandhadukkhaṃ taṇhāmānadiṭṭhivasena samanupassatīti attho. Parijāneyyāti
aniccaṃ dukkhaṃ anattāti tīraṇapariññāya parito jāneyya. Parikkhepetvāti khayaṃ
vayaṃ anuppādaṃ upanetvā.
359. Navanti taruṇaṃ. Akukkukajātanti
pupphaggahaṇakāle anto aṅguṭṭhappamāṇo eko ghanadaṇḍako nibbattati, tena
virahitanti attho. Rittoti suñño antosāravirahito. Rittattāva tuccho.
Aparaddhoti parājito. Bhāsitā kho pana teti idaṃ bhagavā tassa mukharabhāvaṃ
pakāsetvā niggaṇhanto āha. So kira pubbe pūraṇādayo cha satthāro upasaṅkamitvā
pañhaṃ pucchati. Te vissajjetuṃ na sakkonti. Atha nesaṃ parisamajjhe mahantaṃ
vippakāraṃ āropetvā uṭṭhāya jayaṃ pavedento gacchati. So sammāsambuddhampi
tatheva viheṭhessāmīti saññāya upasaṅkamitvā –
‘‘Ambho ko nāma yaṃ rukkho, sinnapatto
sakaṇṭako;
Yattha ekappahārena, uttamaṅgaṃ
vibhijjita’’nti.
Ayaṃ khadiraṃ āhacca
asārakarukkhaparicito mudutuṇḍasakuṇo viya sabbaññutaññāṇasāraṃ āhacca ñāṇatuṇḍabhedaṃ
patto sabbaññutaññāṇassa thaddhabhāvaṃ aññāsi. Tadassa parisamajjhe pakāsento
bhāsitā kho pana tetiādimāha. Natthi etarahīti upādinnakasarīre sedo nāma
natthīti na vattabbaṃ, etarahi pana natthīti vadati. Suvaṇṇavaṇṇaṃ kāyaṃ
vivarīti na sabbaṃ kāyaṃ vivari. Buddhā nāma gaṇṭhikaṃ paṭimuñcitvā paṭicchannasarīrā
parisati dhammaṃ desenti. Atha bhagavā galavāṭakasammukhaṭṭhāne cīvaraṃ gahetvā
caturaṅgulamattaṃ otāresi. Otāritamatte pana tasmiṃ suvaṇṇavaṇṇā rasmiyo
puñjapuñjā hutvā suvaṇṇaghaṭato rattasuvaṇṇarasadhārā viya, rattavaṇṇavalāhakato
vijjulatā viya ca nikkhamitvā suvaṇṇamurajasadisaṃ mahākhandhaṃ uttamasiraṃ
padakkhiṇaṃ kurumānā ākāse pakkhandiṃsu. Kasmā pana bhagavā evamakāsīti?
Mahājanassa kaṅkhāvinodanatthaṃ. Mahājano hi samaṇo gotamo mayhaṃ sedo natthīti
vadati, saccakassa tāva nigaṇṭhaputtassa yantāruḷhassa viya sedā paggharanti.
Samaṇo pana gotamo ghanadupaṭṭacīvaraṃ pārupitvā nisinno, anto sedassa atthitā
vā natthitā vā kathaṃ sakkā ñātunti kaṅkhaṃ kareyya, tassa kaṅkhāvinodanatthaṃ
evamakāsi. Maṅkubhūtoti nittejabhūto. Pattakkhandhoti patitakkhandho. Appaṭibhānoti
uttari appassanto. Nisīdīti pādaṅguṭṭhakena bhūmiṃ kasamāno nisīdi.
360. Dummukhoti na virūpamukho,
abhirūpo hi so pāsādiko. Nāmaṃ panassa etaṃ. Abhabbo taṃ pokkharaṇiṃ puna
otaritunti sabbesaṃ aḷānaṃ bhaggattā pacchinnagamano otarituṃ abhabbo, tattheva
kākakulalādīnaṃ bhattaṃ hotīti dasseti. Visūkāyikānīti diṭṭhivisūkāni.
Visevitānīti diṭṭhisañcaritāni. Vipphanditānīti diṭṭhivipphanditāni. Yadidaṃ
vādādhippāyoti ettha yadidanti nipātamattaṃ; vādādhippāyo hutvā vādaṃ āropessāmīti
ajjhāsayena upasaṅkamituṃ abhabbo; dhammassavanāya pana upasaṅkameyyāti
dasseti. Dummukhaṃ licchaviputtaṃ etadavocāti kasmā avoca? Dummukhassa kirassa
upamāharaṇakāle sesa licchavikumārāpi cintesuṃ – ‘‘iminā nigaṇṭhena amhākaṃ
sippuggahaṇaṭṭhāne ciraṃ avamāno kato, ayaṃ dāni amittassa piṭṭhiṃ passituṃ
kālo. Mayampi ekekaṃ upamaṃ āharitvā pāṇippahārena patitaṃ muggarena pothento
viya tathā naṃ karissāma, yathā na puna parisamajjhe sīsaṃ ukkhipituṃ
sakkhissatī’’ti, te opammāni karitvā dummukhassa kathāpariyosānaṃ āgamayamānā
nisīdiṃsu. Saccako tesaṃ adhippāyaṃ ñatvā, ime sabbeva gīvaṃ ukkhipitvā oṭṭhehi
calamānehi ṭhitā; sace paccekā upamā harituṃ labhissanti, puna mayā
parisamajjhe sīsaṃ ukkhipituṃ na sakkā bhavissati, handāhaṃ dummukhaṃ
apasādetvā yathā aññassa okāso na hoti, evaṃ kathāvāraṃ pacchinditvā samaṇaṃ
gotamaṃ pañhaṃ pucchissāmīti tasmā etadavoca. Tattha āgamehīti tiṭṭha, mā puna
bhaṇāhīti attho.
361. Tiṭṭhatesā, bho gotamāti, bho
gotama, esā amhākañceva aññesañca puthusamaṇabrāhmaṇānaṃ vācā tiṭṭhatu. Vilāpaṃ
vilapitaṃ maññeti etañhi vacanaṃ vilapitaṃ viya hoti, vippalapitamattaṃ hotīti
attho. Atha vā tiṭṭhatesāti ettha kathāti āharitvā vattabbā. Vācāvilāpaṃ
vilapitaṃ maññeti ettha panidaṃ vācānicchāraṇaṃ vilapitamattaṃ maññe hotīti
attho.
Idāni pañhaṃ pucchanto
kittāvatātiādimāha. Tattha vesārajjapattoti ñāṇapatto. Aparappaccayoti
aparappattiyo. Athassa bhagavā pañhaṃ vissajjento idha, aggivessanātiādimāha,
taṃ uttānatthameva. Yasmā panettha passatīti vuttattā sekkhabhūmi dassitā.
Tasmā uttari asekkhabhūmiṃ pucchanto dutiyaṃ pañhaṃ pucchi, tampissa bhagavā
byākāsi. Tattha dassanānuttariyenātiādīsu dassanānuttariyanti lokiyalokuttarā
paññā. Paṭipadānuttariyanti lokiyalokuttarā paṭipadā. Vimuttānuttariyanti
lokiyalokuttarā vimutti. Suddhalokuttarameva vā gahetvā dassanānuttariyanti
arahattamaggasammādiṭṭhi. Paṭipadānuttariyanti sesāni maggaṅgāni.
Vimuttānuttariyanti aggaphalavimutti. Khīṇāsavassa vā nibbānadassanaṃ
dassanānuttariyaṃ nāma. Maggaṅgāni paṭipadānuttariyaṃ. Aggaphalaṃ
vimuttānuttariyanti veditabbaṃ. Buddho so bhagavāti so bhagavā sayampi cattāri
saccāni buddho. Bodhāyāti paresampi catusaccabodhāya dhammaṃ deseti.
Dantotiādīsu dantoti nibbisevano. Damathāyāti nibbisevanatthāya. Santoti
sabbakilesavūpasamena santo. Samathāyāti kilesavūpasamāya. Tiṇṇoti caturoghatiṇṇo.
Taraṇāyāti caturoghataraṇāya. Parinibbutoti kilesaparinibbānena parinibbuto.
Parinibbānāyāti kilesaparinibbānatthāya.
362. Dhaṃsīti guṇadhaṃsakā. Pagabbāti
vācāpāgabbiyena samannāgatā. Āsādetabbanti ghaṭṭetabbaṃ. Āsajjāti ghaṭṭetvā.
Natveva bhavantaṃ gotamanti bhavantaṃ gotamaṃ āsajja kassaci attano vādaṃ
anupahataṃ sakalaṃ ādāya pakkamituṃ thāmo natthīti dasseti. Na hi bhagavā
hatthiādayo viya kassaci jīvitantarāyaṃ karoti. Ayaṃ pana nigaṇṭho imā tisso
upamā na bhagavato ukkaṃsanatthaṃ āhari, attukkaṃsanatthameva āhari. Yathā hi
rājā kañci paccatthikaṃ ghātetvā evaṃ nāma sūro evaṃ thāmasampanno puriso
bhavissatīti paccatthikaṃ thomentopi attānameva thometi. Evameva sopi siyā hi,
bho gotama, hatthiṃ pabhinnantiādīhi bhagavantaṃ ukkaṃsentopi mayameva sūrā
mayaṃ paṇḍitā mayaṃ bahussutāyeva evaṃ pabhinnahatthiṃ viya, jalitaaggikkhandhaṃ
viya, phaṇakataāsīvisaṃ viya ca vādatthikā sammāsambuddhaṃ upasaṅkamimhāti
attānaṃyeva ukkaṃseti. Evaṃ attānaṃ ukkaṃsetvā bhagavantaṃ nimantayamāno
adhivāsetu metiādimāha. Tattha adhivāsetūti sampaṭicchatu. Svātanāyāti yaṃ me
tumhesu kāraṃ karoto sve bhavissati puññañca pītipāmojjañca, tadatthāya.
Adhivāsesi bhagavā tuṇhībhāvenāti bhagavā kāyaṅgaṃ vā vācaṅgaṃ vā acopetvā
abbhantareyeva khantiṃ dhārento tuṇhībhāvena adhivāsesi. Saccakassa
anuggahakaraṇatthaṃ manasāva sampaṭicchīti vuttaṃ hoti.
363. Yamassa patirūpaṃ maññeyyāthāti te
kira licchavī tassa pañcathālipākasatāni niccabhattaṃ āharanti. Tadeva sandhāya
esa sve tumhe yaṃ assa samaṇassa gotamassa patirūpaṃ kappiyanti maññeyyātha, taṃ
āhareyyātha; samaṇassa hi gotamassa tumhe paricārakā kappiyākappiyaṃ yuttāyuttaṃ
jānāthāti vadati. Bhattābhihāraṃ abhihariṃsūti abhiharitabbaṃ bhattaṃ abhihariṃsu.
Paṇītenāti uttamena. Sahatthāti sahatthena. Santappetvāti suṭṭhu tappetvā,
paripuṇṇaṃ suhitaṃ yāvadatthaṃ katvā. Sampavāretvāti suṭṭhu pavāretvā, alaṃ
alanti hatthasaññāya paṭikkhipāpetvā. Bhuttāvinti bhuttavantaṃ. Onītapattapāṇinti
pattato onītapāṇiṃ, apanītahatthanti vuttaṃ hoti. ‘‘Onittapattapāṇi’’ntipi pāṭho,
tassattho, onittaṃ nānābhūtaṃ pattaṃ pāṇito assāti onittapattapāṇī. Taṃ
onittapattapāṇiṃ, hatthe ca pattañca dhovitvā ekamante pattaṃ nikkhipitvā
nisinnanti attho. Ekamantaṃ nisīdīti bhagavantaṃ evaṃbhūtaṃ ñatvā ekasmiṃ okāse
nisīdīti attho. Puññañcāti yaṃ imasmiṃ dāne puññaṃ, āyatiṃ vipākakkhandhāti
attho. Puññamahīti vipākakkhandhānaṃyeva parivāro. Taṃ dāyakānaṃ sukhāya hotūti
taṃ imesaṃ licchavīnaṃ sukhatthāya hotu. Idaṃ kira so ahaṃ pabbajito nāma,
pabbajitena ca na yuttaṃ attano dānaṃ niyyātetunti tesaṃ niyyātento evamāha.
Atha bhagavā yasmā licchavīhi saccakassa dinnaṃ, na bhagavato. Saccakena pana
bhagavato dinnaṃ, tasmā tamatthaṃ dīpento yaṃ kho, aggivessanātiādimāha. Iti
bhagavā nigaṇṭhassa matena vināyeva attano dinnaṃ dakkhiṇaṃ nigaṇṭhassa
niyyātesi, sā cassa anāgate vāsanā bhavissatīti.
Papañcasūdaniyā majjhimanikāyaṭṭhakathāya
Cūḷasaccakasuttavaṇṇanā niṭṭhitā.
No comments:
Post a Comment